Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khóc cái quái gì, ở chỗ này còn biểu diễn chuyện khổ sở?” Lữ Tĩnh bị vạch trần kế hoạch, thì thẹn quá hóa giận, nói: “Cô cho rằng tôi không biết gia đình cô xảy ra chuyện gì sao?”

“Những tin đồn buồn nôn kia, chính Lữ Tĩnh cô tự biên tự diễn rồi truyền ra ngoài đúng không?” Quý Vân nói.

“Đúng thì sao? Tôi nói sai sao?” Lữ Tĩnh biết mình bị hiện nguyên hình, nên dứt khoát thừa nhận.

Lữ Tĩnh nhìn thấy đôi nam nữ kia không nói lời nào, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm cô, khiến bản thân giống như bị thức gì đó kích thích.

Cô đứng lên, chỉ vào Lâu Vũ nói: “Suốt ngày biến mình thành bộ dạng đáng thương, cô tưởng rằng mình là tiên nữ sao, chỉ cần người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình sẽ mất hồn? Tôi nhổ vào, thật ra cô và mẹ của cô chính là cùng một loại người, phá hư hạnh phúc gia đình người khác, còn tỏ ra mình vô tôi.”

“Mẹ mình là mẹ mình, mình là mình, mình và bà ấy đã không còn bất cứ quan hệ nào.” Lâu Vũ nghe được lời này thì không còn dáng vẻ mặc kệ người ta bắt nạt, mà vô cùng kiên quyết nói.

“Cô định lừa ai? Cô và mẹ cô không còn quan hệ sao? Ai cho cô tiền? Cô lấy gì ăn? Chẳng phải cô muốn sống thì phải ngửa tay xin tiền của bố dượng cô sao? Mua điện thoại mới, mua mỹ phẩm, mua quà tốt nghiệp quý giá, cô nói cô là người bị hại? Ai mà tin.” Lữ Tĩnh tức giận mắng to.

“Cho nên, cậu cảm thấy mọi lỗi lầm đều do mình?” Lâu Vũ hỏi ngược lại.

“Chính cô là người có vấn đề, cô không đứng đắn, không có lòng tự ái. Chẳng phải bọn chúng thích cô làm nhân vật chính sao? Vậy tôi kiếm cho cô một nhân vật thích hợp với mình, bởi cô và con tiện nhân Lolita kia chẳng khác gì nhau.” Lữ Tĩnh càng nói càng tức giận.

Dựa vào cái gì?

Rõ ràng là một con nhóc bẩn thỉu, là cái đuôi của mình.

Vậy mà, vừa lên cấp ba, tất cả mọi người giống như không thấy mình, ánh mắt luôn đổ dồn vào cô ta?

Ngày nào mình cũng phải dậy sớm, trang điểm tỉ mỉ…

Kết quả, ánh mắt mọi người luôn nhìn về phía cô ta?

Một cô gái bẩn thỉu, tóc tai rối bời, suốt ngày núp ở một góc đọc sách…

Mình cố gắng ăn mặc, lựa chọn quần áo đẹp nhất…

Kết quả, ngay cả tư cách làm nhân vật chính trong vở kịch cũng bị cô ta cướp mất?

Hồ ly thối, mẹ cô cũng vậy.

“Bốp.”

Bỗng nhiên, một cái bạt tai bay thẳng vào má Lữ Tĩnh.

Cái tát này không phải Quý Vân đánh.

Mà Quý Vân đứng bên cạnh cũng ngây người ra, hắn không ngờ Lâu Vũ luôn nhu nhược lại bất ngờ ra tay.

Bât kể cú đá của mình mạnh thế nào, đều không chấn động bằng bạn thân của mình cho một cú tát gọn gàng dứt khoát.

Lữ Tĩnh ngậm miệng lại.

Cô cũng không dám tin Lâu Vũ làm vậy.

Không thèm nói thêm câu nào, Lâu Vũ quay người rời khỏi căn phòng y tế nho nhỏ này.

Quý Vân liếc nhìn con mụ Lữ Tĩnh như phát điên.

Một cái tát thật sự quá nhẹ với cô ta.

Đây là Lâu Vũ trừng phạt cô ta, còn mình báo thù giờ mới bắt đầu.

Quý Vân cũng rời khỏi phòng y tế,

Nội tâm Lữ Tĩnh đã sớm hỏng bét. Cô ta ở trong phòng ý tế mắng chửi loạn xa một trận, còn hét lên điên điên khùng khùng.

Phòng y tế còn chưa đóng lại hoàn toàn.

Rất nhanh, cả tòa nhà dạy học bỗng vang lên tiếng mắng chửi giống nhau như đúc.

Là giọng nói của mình.

Tại sao nó vang lên từ đài phát thanh?

Bỗng Lữ Tĩnh ngây người ra.

Mình nói ở phòng ý tế, tại sao truyền tới đài phát thanh?

Cô đột nhiên nhìn về phía cái bàn, trên cái bàn kia bất thình lình có một cái điện thoại cũ, màn hình điện thoại vẫn sáng lên, phát lên toàn bộ chuyện vừa rồi.

Phía cuối hành lang tầng 5, một cái đầu to ló ra.

Quý Vân vừa bước ra khỏi phòng y tế ngẩng đầu lên, thấy một góc mặt trời bị thiếu đi, cũng nhìn thấy Ngô Khai đang nhếch miệng cười nhìn về phía mình.

Cách mấy tầng của tòa nhà, Ngô Khai giơ ngón tay cái về phía mình.

Sống thật là tốt, thoải mái làm việc.

Quý Vân mỉm cười.

Ác mộng của Lữ Tĩnh, từ hôm nay trở đi…

Để cho cô ta nếm thử một chút, cảm giác bị tử hình công khai.

“A?”

“Thì ra không phải là diễn.”

“Con mẹ nó, phát trực tiếp tại hiện trường, cảnh tượng chị em đấu đá lẫn nhau.”

“Không ngờ Lữ Tĩnh là người như vậy, sau này cách xa cô ta một chút.”

“Tại sao, Lữ Tĩnh có thể dùng chuyện gia đình người khác đùa ác như vậy chứ, thật sự quá ác độc.”

“Lâu Vũ thật đáng thương.”

Trong sân trường, đám học sinh vừa được nghe trực tiếp sự việc đang thảo luận một cách trắng trợn.

Có một số việc, sau khi đặt lên bàn cân, mới đong đo cân đếm đúng sai.

Ai là người đáng ghét, ai là người bị hại, phân biệt quá dễ dàng.

Trong phòng y tế, Lữ Tĩnh đã biến thành cái xác không hồn.

Sự độc ác của cô đã triệt để lộ ra dưới ánh mặt trời.

Giờ cô mới thật sự là thằng hề.

Cuối cùng, cô giống như phát điên, đấm liên tục vào cái điện thoại cũ, biến cái thứ truyền đến đài phát thanh vỡ nát.

Mà cái điện thoại này, thật ra là của cô.

Thời điểm, sự tức giận của cô gần như sụp đổ, thì trong đầu vẫn còn quá nhiều thứ mơ hồ.

Vì sao Quý Vân biết hết mọi chuyện?

Quý Vân lấy điện thoại di động của mình.

Có phải cậu ta cố tình đá vào mình, cố ý cãi nhau tay đôi, cố ý đưa mình tới phòng y tế, nơi mà cậu ta đã sắp đặt mọi thứ?

Vì sao như vậy…

“Mày vãi chưởng thật đấy.” Ngô Khải kích động vô cùng.

Đặc sắc, thực sự quá đặc sắc, không biết Ngô Khải đã vỗ đùi của mình bao nhiêu lần.

Trong toàn bộ quá trình phát trực tiếp, toàn bộ người lẫn không khí đều không dám thở, chỉ sợ thở một cái sẽ bỏ lỡ mất thứ tuyệt vời đang được phát ra kia.

Nói thật, ban đầu mọi người cảm thấy đây là đang diễn.

Nhưng nào có chuyện diễn như thật vậy chứ.

Sau đó, ý thức mọi người dần cảm thấy không hợp lý, càng về sau nghe càng kích thích.

Kịch bản của đội kịch hôm nay, max điểm.

Ngay cả đám con trai đang chiến đấu trên sân bóng, mồ hôi ai nấy đầm đìa, cũng dừng lại việc theo đuổi trái bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK