“Hẳn người bệnh bị nhồi máu cơ tim, tình hình khá nghiêm trọng.” Bác sĩ nam nói.
“Đúng rồi, hôm nay có một bác sĩ thực tập khoa tim tới báo danh, để tôi đi gọi qua?” Vị y tá kia nói.
“Nhanh lên.”
Quý Vân nghiêng đầu, trong tầm mắt của hắn, mơ hồ xuất hiện điện đồ đang gắn vào cơ thể mình.
Trên điện tâm đồ, các bước sóng ngày càng ngắn lại. Hắn biết rõ, điều này đối với mạng sống mình thế nào, một khi thành đường thẳng tắp, mình sẽ đăng xuất khỏi thế giới này.
Hắn có thể cảm nhận được sự vội vàng và chuyên nghiệp của bác sĩ cùng y tá. Bọn họ đang cố hết sức níu lại mạng sống cho mình.
Nhưng hình như mình thiếu một chút may mắn gì đó.
Thiết bị cũ kỹ, bác sĩ chuyên ngành đang cấp cứu một ca bệnh khác, bác sĩ thực tập có vẻ kinh nghiệm không nhiều.
“Thử kích tim, chuẩn bị.”
“Ba hai một.”
Một dòng điện bắn thẳng vào lồng ngực mình, nhưng có vẻ nó không đủ kích thích trái tim lười biếng kia.
“Thử lại.”
“Ba hai một.”
“Bịch…”
Một tia điện thẳng tắp đánh xuống, xuyên qua mạng sống của Quý Vân, nhưng nó chỉ đủ gợn lên một đợt sóng kịch liệt cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn vĩnh hằng vẫn quay về vĩnh hằng.
“10 giờ 07 phút.”
“Người bệnh không còn sự sống, kiểm tra triệu chứng bệnh tật.”
…
Chẳng biết tại sao, khi Quý Vân nghe được bác sĩ đưa ra phán quyết với mình.
Giống như một vị thầy giáo hà khắc nào đó, hắn nhìn xuống đồng hồ, không đành lòng dạy thêm giờ, mà quyết định tan học.
Quý Vân mơ màng nghe thấy, tựa như chỉ có âm thanh đó mới đủ sức khiến tinh thần mình rung lên một cái.
Bên ngoài cửa sổ, từng làn gió hè nhè nhẹ thổi tới, kéo theo mùi hoa dại quen thuộc của núi rừng.
Cơn gió này tiến vào phòng, nó cứ quanh đi quẩn lại, rồi lần nữa thổi đến vị trí Quý Vân, hương thơm khoan khoái lại khiến tim gan người khiếp sợ.
Thật hoài niệm, cái hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Thời điểm mình hấp hối, lại nhớ lại khoảnh khắc mùa hè khó quên ấy?
Thì ra đám người kia nói là sự thật.
Thời gian vụt qua, Quý Vân bỗng có tri giác.
Linh hồn và thân để cuối cùng chạm vào nhau lần nữa.
Hắn cảm giác cánh tay hơi tê, hình như bị đầu mình gối vào.
Đầu hắn có chút mơ hồ, nhưng cũng đang từ từ tỉnh táo lại.
Hắn thử mở to đôi mắt, quả nhiên nhìn thấy không gian phòng học.
Nơi đã từng có cảm giác ngồi một ngày bằng một năm. Không giờ phút nào hắn thôi mơ ước thoát khỏi nơi này, lúc đó cuộc sống mình sẽ lao đi vùn vụt.
Nhưng sau khi hắn thực sự bước vào xã hội, mỗi một việc không đành lòng chỉ có thể chìm theo giấc ngủ đêm, mọi mơ mộng chỉ có thể thực hiện ở nơi đây. Nó cưỡng ép xâm nhập vào sâu trong tâm hồn thiếu niên, khiến những vết chi chít trong lòng được xoa dịu, mới khiến hắn được an bình một chút.
Ồ, chân thực thật đó.
Lần này, giống sự thật hơn trong mộng nhiều lắm.
Không hổ là thời khắc hấp hối, vậy mà tạo ra cảm giác phong phú như vậy.
Từng tia nắng chiếu vào bàn học, tràn ngập hương vị trí thức, mặc kệ cho phòng học ồn ào vẫn tỏa ra tinh thần phấn chấn. Còn rất nhiều hình ảnh thanh xuân xinh đẹp, bọn họ lướt qua tầm mắt mơ hồ nhập nhoạng của hắn, cánh bướm mơ mộng.
Giống như…
Thật sự chỉ đơn giản là cảm giác sau giấc ngủ trưa, mơ một giấc mơ thật dài.
“Này, đừng đụng vào bàn người ta thế chứ.” Phía sau lưng, vang lên giọng nói chẳng mấy thân thiện, kèm theo một chút răn dạy.
Sau khi Quý Vân tỉnh lại, cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng, nên theo bản năng không ngờ đụng phải bàn phía sau lưng.
Quý Vân quay đầu lại, bỗng phát hiện ra vô số tàn nhang trên mặt thiếu niên.
Mái tóc màu đen, vẻ mặt nói dễ nghe là kiệt ngạo bất tuần, khó nghe hơn chút là ‘hung hăng khó chịu’.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Quý Vân.
Tên nhóc này với mình cực kỳ không hợp nhau, từng va chạm với nhau trên sân bóng.
Gọi là gì nhỉ…
Rõ ràng, trong buổi hợp lớp sau 10 năm mới gặp mặt.
Tại sao bây giờ không nhớ rõ.
“Bố mày muốn dựa vào thì dựa vào đấy.” Quý Vân không có ý lùi lại, nói ra một câu.
Cậu bé da ngăm đen tóc xoăn lập tức nổi lửa, giống như một con chó chăn cừu Đức đen bị khiêu khích.
“Được, nếu không phải vì mày đang bị cảm nắng, bố mày cho mày một bạt tai rồi.” Tên đen xi xì cuối cùng cũng nhịn xuống, ngồi lại chỗ của mình, sau đó di chuyển cái bàn xuống một chút.
Hoàn cảnh này…Trong đầu Quý Vân bỗng chốc xuất hiện một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như đột nhiên phát hiện ra hành đồng của tên đen xì kia, mình đã từng gặp qua.
Mà loại nói chuyện này, hình như đã xảy ra rồi.
Quý Vân sờ lên người mình, đồng thời nhìn bốn phía xung quanh.
Hay là…Một danh từ rất phổ biến hiện ra trong đầu – Trùng sinh?
Mình thật sự trùng sinh.
Chẳng lẽ có thật?
Chớp mắt, Quý Vân đã nghĩ cách hôn Thu Nhã, sử dụng hack, còn muốn đầu tư vào tiểu Mã, từ đó một bước lên mây tiến vào thế giới thượng lưu.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt Quý Vân như lang như hổ liếc nhìn phòng học một lần.
Bỗng nhiên, một quả bóng đá màu xanh từ ngoài cửa sổ bay vào, trực tiếp bay thẳng tới cô nữ sinh đầu nấm đang trốn ở góc phòng đọc sách.
Cây nấm chưa kịp phản ứng, đã bị qua bóng đập thẳng vào đầu.
Giống như va chạm vừa rồi chẳng có tý cảm giác đau nào, cô gái dùng vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ ngơ ngác nhìn quả bóng bay xuống đất. Qua hai ba giây sau, cô mới ôm lấy đầu của mình.
Lúc này, phía bên ngoài cửa sổ, có một cô gái khác, làn da trắng, khuôn mặt sinh đẹp ngó đầu ra, lớn tiếng quát đám nam sinh đang tụ tập đá bóng ở bên ngoài.
“Mấy người các cậu chú ý chút được không, đá vào bạn học rồi đấy.” Cô bạn gái trắng nõn kia thở phì phò vì muốn bênh vực cô gái đầu nấm yếu đuối.
Bên ngoài cửa lập tức vang lên tiếng cười đùa của đám nam sinh, quả nhiên bọn chúng cố tình.
Cô bạn trắng nõn đôi chối vài câu, rồi sau đó đến bên cạnh cô bạn đầu nấm.
“Đừng để ý tới đám người đó, bọn nó chỉ bắt nạt người dễ bắt nạt thôi. Thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đi luyện tập đi.” Cô nữ sinh trắng nõn nắm tay cô bạn đầu nấm rời đi.