Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nhất thời, Quý Vân bỗng hóa thành nhân vật phong vân nhất trường.

Đến ngay cả người anh em Ngô Khải cũng trợn tròn đôi mắt, bởi cậu ta không biết Quý Vân làm như thế nào.

Ông trời à, bị cảm nắng phát sốt là có thể giúp trí thông minh tăng vọt?

Quan trọng nhất, là trong thời gian ngắn như vậy, có thể thu phục được hai cô gái?

Kể cả có dùng thuốc mê cũng không nhanh như vậy.

“Được rồi, được rồi, nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.” Quý Vân nhẹ nhàng an ủi Thu Mộ.

“Nhìn thì kệ họ, mình không để ý.” Thu Mộ lén xoa đôi mắt đã hơi ươn ướt.

“Mình để ý…”

“Hả?”

“Ý của mình là, mình để ý người khác chỉ trỏ, nói lớp chúng ta, trường của chúng ta xảy ra nhiều chuyện linh tinh.” Quý Vân nói.

Quá hiểu lỏng người.

Tại sao trước đó, Thu Mộ chưa từng nhìn ra Quý Vân có tâm tư tinh tế đến thế, lại còn biết suy nghĩ cho hết người này người nọ.

Thật ra, có rất nhiều cô gái, cũng có ý với con trai, thậm chí khá ưng người con trai thổ lộ với mình. Nhưng thường những cô gái đó sẽ không đồng ý, bởi hành vi ngày thường của tên đó khiến mình khó xử bức bối khó chịu.

Vốn dĩ yêu đương lén lút trong nhà trường, cứ âm thầm là tốt.

Nhưng một tên con trai sau khi thành công, thì đường sử dụng tình yêu như là đồ vật để tên đó khoe khoang với bạn bè. Còn con gái phải chịu đủ loại áp lức từ cha mẹ, hay đến cả giáo viên trong trường.

Xảy ra vấn đề gì, con trai thoải mái làm gì thì làm, còn con gái nhận đủ sự chỉ trỏ từ người khác.

Cho nên, một khi con gái được tỏ tình, người nào tỉnh táo sẽ suy nghĩ thật kỹ, cuối cũng sẽ không đồng ý.

Thật ra, nói Thu Mộ không để ý chút nào với Quý Vân không phải, bởi cô thích tính cách thoải mái toát ra từ người Quý Vân.

Cô có thể nói chuyện tán gấu với Quý Vân, cuối tuần cô tình nguyện cùng hắn dạo chơi bên ngoài thành phố, cũng chấp nhận thỉnh thoảng gặp mặt riêng tư, đồng thời tâm sự suy nghĩ trong lòng. Chỉ duy nhất một việc cô không đồng ý, Quý Vân muốn cho mọi người biết mình đang dần vượt qua ranh giới bạn cùng lớp.

Cho nên, hôm nay Thu Mộ quyết tâm từ chối.

Hôm trước, cô vẫn còn lấn cấn trong lòng, nên muốn dùng thời gian ba ngày để xem trái tim mình thế nào, nếu đổi lại là người khác cô đã dứt khoát từ chối rồi.

Nhưng mà qua thời điểm đó, cô nghĩ ra rất nhiều thứ, nên quyết định hôm nay phải từ chối.

Có điều, cô nghĩ tới cả trăm việc cũng không ngờ sự thể vẫn nằm ra ngoài suy tính của mình.

Đầu tiên, Quý Vân dính phải cảm nắng bất ngờ.

Ngay sau đó, Quý Vân sử dụng trí thông mình của mình giải quyết nguy cơ cho Lâu Vũ.

Nói thật, chuyện này khiến Thu Mộ phải nhìn nhận lại Quý Vân.

Danh dự với một cô gái quá quan trọng, nhất là thoát khỏi mấy con mẹ suốt ngày ngồi lê đôi mách. Mà kỳ lạ một nỗi, tin đồn càng đồn càng vượt qua lẽ thường, khi đám người rỗi hơi ngồi tám chuyện sẽ đưa cả quan điểm cá nhân vào đó, rồi đẩy câu chuyện đến mức vặn vẹo khó thể nào chấp nhận nổi.

Quý Vân cố gắng bảo vệ Lâu Vũ, thật sự giống với kỵ sĩ trong văn học phương tây. Những kỵ sĩ vừa có lòng dũng cảm quyết đoán, lại có khí chất quý công tử quấn thân.

“Quý Vân, cậu cũng phải cố gắng lên, vượt qua bệnh tật để sau này tốt nghiệp cùng mình, thi đậu cùng trường đại học, sau đó đến một thành phố làm việc cùng nhau…” Thu Mộ lấy hết cản đảm, nói ra một câu khích lệ với Quý Vân.

Hả?

Mình chỉ muốn chúng ta kiếm chỗ tốt chôn cùng nhau.

Còn thứ khác mình không muốn, cậu có muốn cụ thể hóa vấn đề đó không?

“Được…Tốt, vì cậu, mình sẽ kiên trì.” Quý Vân miễn cưỡng nói là những lời lừa gạt.

Ý Thu Mộ là gì?

Coi như đồng ý mình rồi sao?

Nhưng mình đơn giản chỉ muốn phát tác xúc động bản thân, rồi thoải mái quay lưng bỏ chạy, rõ ràng không muốn thay đổi tương lai phía sau.

Phó hiệu trưởng Vương đâu?

Ngài đi đâu rồi.

Trên sân trường có học sinh yêu đương này, đã thế trước mặt bao người còn ôm ôm ấp ấp, sao ngài không đi tới xử lý đi.

Ngài làm hiệu trưởng kiểu gì vậy?

“Khụ khụ.”

Bỗng nhiên, phía đài phát thanh lại vang lên tiếng động.

“Vừa rồi, do đội kịch của Lữ Tĩnh ngẫu hứng biểu diễn một vở, các em đừng coi là thật, bởi vì biểu diễn quá mức xuất sắc nên mới vậy. Mặc khác, qua lần này tôi cũng tuyên bố với toàn trường, tin đồn không đúng nếu nghiêm trọng sẽ bị truy tố trách nhiệm hình sự. Cho nên, khi mọi người làm gì nhớ cân đo đong đếm hậu quả nhận vào.”

Giọng phó hiệu trưởng Vương vang lên từ đài phát thanh.

Thì ra ngài ấy đi phê bình giáo dục Lữ Tĩnh rồi?

Thực ra, so với vấn đề học sinh yêu đương sớm, loại tin đồn này có tính nguy hại cao hơn.

Phó hiệu trưởng Vương hành động vẫn nhanh đấy chứ.

Hơn nữa, phó hiệu trưởng Vương muốn cho Lữ Tĩnh một bậc thang, nhấn mạnh truyện vừa rồi là một vở diễn.

Có điều, học sinh đâu phải kẻ ngốc, lời phó hiệu trưởng Vương nói hẳn không khiến học sinh tin tưởng, nhưng ông ấy muốn giảm tải mức độ sự việc xuống thấp nhất, để cho Lữ Tĩnh có không gian tồn tại.

Quý Vân không có phần lương thiện đó.

Còn phó hiệu trưởng Vương có, là chuyện của ông ấy.

“Còn nữa, hai bạn đứng dưới gốc cây si kia, các bạn không tham gia hoạt động ngoại khóa sao? Ở sân trường, nơi thần thánh như vậy nên đặt hết tâm trí vào việc học, dùng sự nhiệt tình cống hiến cho xã hội, nên làm gì thì làm đi, nếu còn dính lại với nhau nữa, tôi sẽ lập tức gọi lên phòng giáo viên đấy.” Rốt cuộc, phó hiệu trưởng vấn nhắm vào chuyện này.

Điểm danh phê bình.

Phê bình trước toàn trường.

Phó hiệu trưởng Vương sẽ không chấp nhận bất kỳ hành động nào vượt quá lứa tuổi học sinh trong sân trường.

Lời cảnh tỉnh của phó hiệu trưởng Vương cũng đánh thức cô nữ sinh Thu Mộ đang đắm chìm trong cảm xúc văn nghệ sĩ.

“Vậy…Mình đi trước đây.” Thu Mộ nói.

“Lau đi.” Quý Vân đưa ra một khăn tay, chẳng khác nào một tên cặn bã chơi cho thoải mái rồi khoát tay ra hiệu Thu Mộ có thể đi.

Nhưng, trong mắt Thu Mộ, chẳng khác nào Quý Vân lựa chọn đau khổ một mình.

Giọng phó hiệu trưởng Vương vang lên lần nữa, để Thu Mộ lưu luyến rời đi.

Mặt trời thiếu mất một góc lớn, nên ánh sáng không còn mãnh liệt như trước đó nữa.

Thậm chí không khí khô nóng bỗng thêm mấy phần mát mẻ kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK