Xung quanh không có một áng mây, sương mù che chắn.
Sóng nhiệt nhẹ nhàng thổi quanh thành phố Lam Thành, cũng từ từ vây quanh trường cấp ba.
Vừa mới kết thúc hai tiết học bắt buộc, tiếng chuông hết giờ vang lên, khiến toàn bộ sân trường đang yên tĩnh trở nên sôi trào.
Họa sĩ cầm khung đi vẽ.
Người cầm bóng đá, bóng rổ tới sân luyện tập.
Người đội chiếc mũ đỏ đi đến quảng trường tham gia hoạt động tình nguyện.
Tại quầy bán đồ ăn vặt, đám nam thanh nữ tú tụm năm tụm ba, mua nước ngọt và khoai tây chiên để đi bộ ra sau núi.
m thanh đuổi nhau, tiếng cười đùa, có góc yên tĩnh đọc sách, có tiếng bài hát du dương.
Tại tầng một khu nhà dạy học, Lâu Vũ yên lặng cầm theo cuốn sách, tìm đến một góc vắng vẻ, đủ ánh sáng.
Cô bước được mấy bước, bỗng lo lắng nhìn thoáng qua vị trí một bạn nam đang nằm im trên mặt bàn.
“Hay là, mình đi gọi bác sĩ ở phòng y tế tới?” Lâu Vũ nghĩ một chút rồi nói với Lữ Tĩnh.
“Ôi dào, chỉ bị cảm nắng một chút. Giáo viên nói không sao rồi, nếu cậu nói nữa thì đúng là cậu quan tâm người ta rồi. Cậu là gì của cậu ấy?” Lữ Tĩnh tức giận nói.
“À.” Lâu Vũ nhỏ giọng nói, rồi bất đắc dĩ đi tới góc khuất kia.
“Chút nữa còn phải đi luyện tập, đừng quên đấy.”
“Trước đó, chẳng phải nói nhân vật chính là cậu sao? Tại sao đổi lại thành mình, mình không đi có được không?” Lâu Vũ hỏi.
“Bọn họ bảo, cậu đẹp, với cả giọng nói còn ngọt ngào nữa.” Lữ Tĩnh cười phá lên.
“Nào có…”
“Được rồi, được rồi, đừng để người khác vất vả mất công vô ích, coi như giúp mọi người một chút, đến lúc đó cậu cứ đọc theo lời thoại là được.” Lữ Tĩnh nói.
“Ừ, được rồi.” Lâu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, rồi vùi đầu xuống đọc sách.
Rất nhanh, rất nhiều tên trong sách khiến Lâu Vũ khó hiểu. Cô nhớ rõ, mình từng tiếp súc qua trung y, tại sao bây giờ chẳng biết gì vậy?
Hay mình cố gắng chưa đủ.
“Cẩn thận.”
Có người hét lên.
Lâu Vũ nghe thấy được, nhưng phản ứng lại quá chậm.
Lúc cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một quả bóng đang bay nhanh về phía mình.
Cùng lúc đó, một thân hình thẳng tắp xuất hiện. Hắn nhảy phắt lên, giống như dùng một loại hành động để phát tiết lửa giận trong lòng, sút một cái thật mạnh.
“Bộp.”
Quả bóng bị hắn mạnh mẽ đá văng đi.
Nhưng quả bóng không bay ra bên ngoài, mà giống như quả pháo bay thẳng về phía bàn của Lâu Vũ.
“Bốp.”
Quả bóng đập thẳng vào mặt Lữ Tĩnh.
Mà cú đá này lực vô cùng mạnh, quả bóng gần như ép Lữ Tĩnh ngã xuống đất vậy.
Lữ Tĩnh hét lên một tiếng, sau đó cả người lẫn bàn ngã ra mặt đất.
Người xung quanh từ dáng vẻ wow, chuyển thành mặt người nào người nấy đực ra như ngỗng ỉa.
Cái gì vậy?
Người hùng giải vây sao còn ngộ thương?
“Bịch bịch bịch.”
Quả bóng đập lên đập xuống mấy lượt mới dừng lại.
Phía bên ngoài, đám thiếu niên chết đứng tại chỗ, bọn chúng không dám bược vào phòng học nhặt lên quả bóng thuộc về mình.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong phòng tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Giống như Quý Vân có thù với bạn học kia vậy, mà cô bạn kia…
Cả khuôn mặt đỏ như da cóc.
Nhìn kỹ lại, mọi người sẽ phát hiện ra, hình quả bóng in hẳn vào khuôn mặt trắng bóc, hoàn hảo xóa đi lớp phấn trang điểm Lữ Tĩnh khổ công bôi vào.
“Cậu…Cậu…Cậu.” Lữ Tĩnh nói không nên lời.
“Mình bị bệnh.” Quý Vân lạnh lùng trả lời.
“Mẹ mày mới bị bệnh ấy.” Lữ Tĩnh đã không còn sự nho nhã hiểu lễ nghi như ngày thường, mà chửi thẳng vào mặt.
“Ôi, Quý Vân không phải cố ý, cậu ấy muốn đá bóng ra ngoài, cũng chỉ vì muốn bóng không đập vào bạn học khác thôi mà.” Ngô Khải vội vàng chạy tới.
“Sao cậu ta không dùng tay.” Lữ Tĩnh mắng lần nữa.
Mắng xong câu này, màu từ lỗ mũi cô ấy cũng chảy ra.
“Dùng tay? Đây chẳng phải là sỉ nhục lớn nhất của một cầu thủ bóng đá?” Quý Vân lạnh lùng trả lời.
Lữ Tĩnh sắp điên mất rồi.
Có bao giờ cô ta gặp phải uất ức lớn như thế, vậy mà thằng kia còn nói lý lẽ về đá bóng với mình, đi con mẹ nhà mày ra ngoài kia mà đá với đám con trai.
“Cậu ấy bị cảm nắng, đầu óc bị đốt hỏng rồi, để mình đưa cậu đến phòng ý tế.” Ngô Khải tiếp tục hỏa giải.
“Ngô Khải để tao. Chính tao ngô thương bạn học, vừa hay tao đến phòng y tế kiểm tra đầu óc xem thế nào.” Quý Vân nói.
“Cũng được.”
Quý Vân khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đồng thời giả vờ xin lỗi Lữ Tĩnh rồi đưa đến phòng ý tế.
Thời điểm, Quý Vân vừa đỡ Lữ Tĩnh ra khỏi phòng học còn nghe rõ mấy cô gái hay nói luyên thuyên kia bàn tán.
Cô gái có lông mày ngắn trộm cười: “Chẳng trách nhìn trắng như vậy, thì ra chét cả cân bột mì.”
“Cứ tưởng duyên dáng yêu kiều cơ chứ, thì ra đang giả vờ.”
…
Phòng y tế khá gần, đi vài bước đã thấy căn phòng kia.
Quý Vân nhìn ra được, hiện tại Lữ Tĩnh giống như một con oán quỷ ác độc.
Hai người vừa đi, Lâu Vũ đã đuổi theo.
Có lẽ, cô thật sự lo lắng Quý Vân và Lữ Tĩnh, sợ hai người tiếp tục đánh nhau ở phòng y tế.
“Lâu Vũ, cậu đi phòng phát thanh đi, bọn họ đang chờ cậu đấy.” Dù Lữ Tĩnh đã bị thương thành thế này vẫn không từ bỏ kế hoạch của mình.
Quý Vân cười nhạt.
Tốt cho một cô bạn rắn độc.
Nhất định phải nhìn thấy cô bạn cùng bàn phát chết vậy sao?