Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khu vực ánh đèn lóa mắt.

Giống như trần của bệnh viện.

Quý Vân cảm thấy ý thức lại quay về với thân thể lần nữa. Hắn nghe được tiếng ồn ào xung quanh, đồng thời nhìn thấy mấy thân thể mơ hồ, nhưng cơ thể hết lần nào tới lần khác không cách nào động đậy nổi, hô hấp lại vô cùng khó khăn.

Mình sao vậy?

Giống như mình đang nằm trên sàn nhà.

Nơi này rất quen thuộc.

Là bệnh viện thật sao?

“Cậu bé, cậu bé, trên mặt đất mát mẻ cũng không nên nằm thế chứ…Này, cậu bé…” Một ông cụ tới gần Quý Vân.

“Y tá, y tá.”

Y tá cách đó không xa cũng phát hiện ra tình hình bất thường bên này. Trong đó, có một vị y ta không kịp đi bằng cửa, mà nhày phắt qua quầy tính tiền.

“Bệnh nhân này đến bệnh viện khám bệnh gì? Bệnh án đâu?” Nữ y tá vội vàng hỏi.

“Tôi không quen cậu nhóc này, tôi cũng vừa mới gặp…A, cái gì…Cậu bé này.” Lúc này ông cụ mới nhìn kỹ khuôn mặt Quý Vân.

“Người bệnh không tự thở được nữa rồi, chuẩn bị máy thở.” Bác sĩ nam ôm theo cáng cứu thượng chạy tới, rồi nói cho y tá nghe.

“Chú Vương, phụ một tay, giúp cháu nâng cậu ta lên cáng cứu thương đi, chúng ta cần đưa cậu ấy đến phòng cấp cứu.” Bác sĩ nam nói.

“Được.”

“Chú Vương, nhờ chú giúp một chuyện, tìm hộ cháu người thân hoặc người đi cùng người bệnh. Chúng cháu cần phải biết tên tuổi, bệnh án, để đưa ra thuốc và hướng điều trị…” Bác sĩ nam vừa nâng cáng cứu thương, vừa nói với ông cụ nhiệt tình.

“Thằng nhóc này giống như học sinh của tôi, Quý Vân, đúng là Quý Vân.” Lúc này chú Vương giường như nhớ ra cái gì, ngạc nhiên nói.

“Chú Vương, ngài chắc chắn chứ?” Bác sĩ nam hỏi.

“Chắc chắn, thằng nhóc hư thân mất nết này, qua 10 năm rồi vẫn nhớ kỹ. Thời điểm cậu ta học cấp ba, vậy mà dám đùa giỡn lừa gạt học sinh nữ, bị chính tôi bắt được mà.” Chú Vương giải thích.

“Được, vậy cháu cho người liên hệ với người nhà cậu ấy.” Bác sĩ nam nói.

Một lần nữa miệng Quý Vân mấp máy.

Chẳng lẽ bản thân mình tiến vào một loại trạng thái tuần hoàn nào đó trước khi chết sao?

Lúc này, tâm trạng Quý Vân vẫn mông lung không biết thế nào, nhưng vẫn có thể nghe thấy.

Chỉ có một điều khiến Quý Vân kinh ngạc, không ngờ người nâng mình lên cáng cứu thương lại là phó hiệu trưởng Vương.

Lần trước, vậy mà mình không hề nhận ra.

Chỉ là, thời điểm này, trông phó hiệu trưởng Vương già hơn lúc ở sân thể dục rất nhiều.

Hơn nữa, không ngờ vừa rồi phó hiệu trưởng Vương lại nhận ra mình, thậm chí còn nói ra chuyện mình mới làm.

Qua 10 năm mà ông ấy vẫn nhớ kỹ???

Điều này là thế nào đây?

Chẳng lẽ, thời điểm mình trở lại 10 năm trước, việc mình làm với Thu Mộ đã trở thành sự thật?

Chỉ là, tại sao mình lặp lại quá trình phát bệnh một lần nữa?

Quý Vân cố gắng di chuyển tròng mắt, nhưng thời điểm cáng của mình lướt qua hành lang, hắn nhìn thấy khung cảnh bầu trời thành phố bên ngoài cửa sổ, đã biến thành một màu đen kịt.

Nhật thực.

Vậy mà lại là nhật thực.

Giống như…Thời điểm mình trở về 10 năm trước, cũng là lúc nhật thực. Lúc mình và Mộ Thu đang tình tràng ý thiếp, mặt mời cũng bị che mất một góc.

“Chuyện gì vậy? Máy thở đâu rồi?” Bác sĩ nam chất vấn.

“Tôi cũng không biết, chủ nhiệm Đặng không cho đổi.”

“Người bệnh sắp không thở được nữa rồi, Đặng lão quỷ này…Nhanh gọi người khoa tim mạch.” Bác sĩ nam nói.

“Người của khoa tim mạch đang làm phẫu thuật…” Nữ y ta nói.

“Người bệnh hẳn bị nhồi máu cơ tim, tình hình vô cùng phức tạp.” Bác sĩ nam nói.

“Tra ra rồi, người bệnh là Quý Vân, cơ thể không bị dị ứng gì, nhưng từng có ghi chép bệnh án liên quan đến trái tim…” Nữ y tá kia nói.

“Hôm nay, khoa tim mạch có một bác sĩ thực tập vừa tới báo danh, để tôi đi gọi cậu ta qua?” Vị nữ y tá kia nói.

“Nhanh gọi tới.”

Cũng là lời đối thoại đó.

Vẫn là hành động gọi người tới.

Giống như sinh tử bản thân vừa trải qua một lần thử nghiệm.

Nhưng quá trình lần này có một số khác biệt, cụ thể nó khác ở chỗ nào, ngay cả Quý Vân cũng không giải thích được.

Giống như vị bác sĩ thực tập kia đến chậm hơn một chút.

Bởi vì bệnh viện tra ra được tình trạng bệnh án của mình, để phục vụ việc cứu giúp được tốt hơn.

“Trái tim người bệnh đột nhiên ngừng đập.” Vị bác sĩ thực tập kia nói.

“Chuẩn bị kích điện, chuẩn bị.” Bác sĩ nam nói.

“Ba hai một.”

Một dòng điện bắn thẳng vào ngực mình, nhưng Quý Vân chẳng có cảm giác gì. Hắn tựa như một người thực vật đang quan sát mọi thứ xung quanh mình.

“Tiếp lần nữa.”

“Ba hai một.”

“Bịch…”

Bỗng nhiên, dòng biểu đồ trở nên thẳng tắp, đều đều trôi qua, điều đó chứng tỏ sinh mệnh Quý Vân đã trôi về cõi vĩnh hằng.

“10 giờ 08 phút.”

“Người bệnh không còn dấu hiệu sự sống.”

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK