Quý Vân há hốc miệng, bỗng nhiên hắn ý thức được người chị quốc sắc thiên hương trước mặt này tại sao nói ra bí mật kia với mình.
Nói thật, chỉ với ám hiệu này nhất định có thể phân biệt được là kẻ biến thái hay người xuyên việt.
Một người biết được hành động trước lúc chín tuổi của mình, thì khả năng cao là do chính mình nói cho họ biết.
Lập tức, Quý Vân nói ra chuyện mình gặp phải, và tình trạng của mình bây giờ. Hắn hi vọng có thể trò chuyện nhiều hơn với cô gái này, để cô ấy giúp đỡ mình thoát khỏi cảnh khốn cùng hiện tại.
Quý Vân còn cách khoảnh khắc tinh thần sụp đổ không xa nữa rồi.
Hắn vô cùng rã rời.
Nếu như, hắn có thể ở một ngày nào đó không ngừng tuần hoàn, vậy hắn có thể trải qua thời gian ấy vô cùng tuyệt vời, hắn sẽ chơi đến không biết mệt.
Nhưng điều kiện tuần hoàn của hắn quá khắc nghiệt, mỗi lần kiếm về thêm chút thời gian hắn phải làm rất nhiều chuyện để đạt được giây phút ấy.
Mầy lần thì được, mấy chục lần cũng không sao, nhưng mấy trăm lần, cả nghìn lần thì sao?
Đến mức, những nhiệm vụ mà hắn phải làm để kiếm thời gian, hắn hành động với người khác đã có phần táo bạo.
Quý Vân thật sự không muốn người xung quanh bị tổn thương, hư ảo cũng được, chân thực cũng được, hiện tại hắn chỉ muốn thoát khỏi, hắn muốn tỉnh lại.
Hơn nữa, trong lòng Quý Vân đã góp nhặt được rất nhiều chuyện, nhưng bản thân không cách nào nói ra cho người quen biết được. Nhưng vị giáo viên tâm lý này lại khác biệt, cô khiến Quý Vân thả lỏng cảnh giác, để hắn nói ra mọi chuyện.
Chuyện cần nói hắn đã nói hết rồi, mặc dù Quý Vân còn chưa tin tưởng vị giáo viên này có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, nhưng ít ra có thể giúp tâm lý mình ổn định lại, bình tĩnh đối mặt với thế giới này.
Hắn cần tỉnh táo lại.
Hắn cần biết, thời điểm mình đứng giữa sự sống và cái chết, tại sao thân thể không nghe khống chế cứ lao thẳng xuống đáy?
Quý Vân có thể cảm giác được, không phải do bác sĩ không cứu sống mình, cũng không phải thời gian cứu chữa không đủ, mà vấn đề kia nằm trên người mình.
Hắn cảm giác mình chẳng có mục đích gì, giống như thời điểm bản thân rời khỏi Lam Thành, hắn không ngừng lang thang hết ngõ này ngách kia.
Rốt cuộc mình muốn làm gì, hắn không biết, hắn thật sự không biết.
Chuyện này làm hắn mê mang đau khổ, làm hắn mất đi ý chí, để hắn phải đặt ra vô vàn câu hỏi với thế giới này.
“Cậu có cảm giác, mình của mười năm trước đã bị mất thứ gì đúng không?” Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của cô chưa từng đến một cách đột ngột, nó giống như xuất phát từ trong lòng mình. Tựa như mình bước vào một trò chơi, còn giọng nói của người chị giáo viên này là từng chỉ dẫn của người thiết kế trò chơi đó vậy.
Hắn không hề có chút đề phòng nào, cứ dựa theo chỉ dẫn của cô mà trò chuyện.
“Em không biết, rõ ràng em đã chọn được con đường hoàn hảo nhất mà?” Quý Vân nói.
“Câu có thể tả cảnh tượng kia rõ hơn được không? Linh hồn muốn sống còn thân thể muốn chết, thật ra sâu trong ký ức của cậu sẽ có câu trả lời.” Cô gái nói.
“Trong ký ức sao? Vậy tôi không ngừng đi tìm cái chết là do ý thức sao?” Quý Vân hỏi.
“Đúng, đầy là hành vi sâu trong tiềm thức, tôi cảm thấy cậu đã bỏ quên thứ gì đó...Ồ, tôi đoán, hẳn là một phần ký ức cậu muốn quên đi. Thật ra, thời điểm cậu vừa bước vào căn phòng này, tôi đã có cảm giác tinh thần của cậu bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.” Cô gái cài tóc hình hoa lê nói.