Ánh nắng rải khắp sân trường, trên thảm cỏ xanh dưới gốc cây si, có 3 học sinh đang cãi nhau.
Quý Vân đưa cái máy ảnh lại cho La Diệu mặt mày hốc hác.
La Diệu cắn răng, mặt lộ ra sát khí, nhưng không dám phát tác.
“Quý Vân, cám ơn cậu…” Thu Mộ nói.
“Không có gì, mình còn có chuyện, lần sau hôn…À, lần sau nói chuyện tiếp.” Quý Vân khoát tay rời đi.
Hắn cố ý đến quầy bán đồ ăn vặt chờ đợi, đợi cho La Diệu và Giang Hoa bày mưu tính kế.
Rốt cuộc việc học cũng thành công, nên Quý Vân muốn kiểm tra một chút thành quả đó.
Mà Quý Vân cũng muốn thở xem, nếu ngày đó mình ngăn được việc Khánh Phong và Giang Hoa đánh cho mấy người kia tàn phế, thì phải chăng mình sẽ chào đón một cuộc đời mới?
Hay ít ra, mình có thể vào đại học hay không?
Hắn nhìn đồng hồ.
Thời gian không không lệch nhiều lắm, Quý Vân cà lơ phất phơ đi tới chỗ đám học sinh tụ tập hút thuốc.
“Cái gì vậy, nếu bạn học cùng khóa nhìn thấy còn tưởng tao không mua nổi. Lấy, lấy nhanh, đưa cho mỗi người một bao, tao với mấy người anh em mỗi đứa một bao.” Tên tóc nấu Hoàng Hâm vừa được La Diệu bơm cho một khoản, nên lộ ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi.
Quý Vân ung dung đi tới.
Giang Hoa nhìn thấy thì đôi mắt sáng lên.
“Quý Vân, Ngô Khải, bọn mày tới vừa lúc, nhìn giúp tao sạp hàng.” Giang Hoa vội vàng hô lớn.
Quý Vân quay lại, không ngờ thằng nhóc Ngô Khải chạy tới lúc nào không hay.
Ngô Khải xuất hiện chẳng khiến Quý Vân ngạc nhiên mấy.
Thằng này nhìn thấy mình đến chỗ này hút thuốc, cũng bắt trước nghiện vào, rồi từ bỏ đội bóng.
Thêm một người, điều này khiến Hoàng Hâm có chút lo lắng.
Mà dáng người Ngô Khải cao to thô kệch, nếu đối phó tên này gã đoán chừng phải gọi thêm người mới được.
Có điều, đám người Khánh Phong cũng đang tới đây, nên mắt Hoàng Hâm bỗng sáng lên, bắt đầu diễn theo kịch bản đã bàn từ trước.
“Mẹ nó, thuốc này có gì đấy sai sai?”
“Anh Hâm, không phải là thuốc giả đấy chứ?”
Hoàng Hâm và mấy thằng đệ bắt đầu nhập vai.
“Vậy mà dám bán thuốc giả cho bọn ông, có phải bọn mày muốn chết hay không?” Hoàng Hâm túm lấy cổ áo Quý Vân, vẻ mặt hung dữ.
Ngô Khải thấy thế bèn đấy Hoàng Hâm ra, chỉ thẳng mặt thằng này nói: “Con mẹ nó, mày có ý gì? Định bắt nạt anh em bố mày phải không?”
“Ai chẳng biết bọn mày với Giang Hoa cùng một bọn, nó bán thuốc giả chắc chắn có phần bọn mày.” Hoàng Hâm chỉ vào Ngô Khải mắng.
“Giang Hoa là anh em của bọn tao, nó bán không thể là thuốc giả được, chúng ta hút thường xuyên có vấn đề quái gì đâu?” Ngô Khải phản bác.
Lúc này, đám người Khánh Phong đút tay vào quần đi tới. Gã nhìn hoàn cảnh nơi này hình như sắp có đánh nhau, đôi mắt bỗng phát sáng, giống như trong sân trường nhàm chán cuối cùng gặp được chuyện thú vị.
“Anh Phong, anh Phong, hai thằng nhóc này lừa bán thuốc giả cho bọn em.” Hoàng Hâm lập tức nói cho Khánh Phong nghe.
“Ha ha, nói chuyện với mấy thằng oắt con này làm gì, đập cho một trận là xong.” Khánh Phong mỉm cười.
“Mày đúng vào chúng tao thử xem.” Ngô Khải không phải thuộc dạng dễ trêu, lập tức thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
“Trong cái trường này, còn chưa có người bố mày không dám đụng đến.” Khánh Phong hoạt động chân tay một chút, sau đó gã trực tiếp lao về phía Quý Vân và Ngô Khải.
“Khánh Phong đúng không?” Quý Vân tỏ ra khá bình tĩnh.
“Mày biết tao?” Khánh Phong nhíu mày nói.
“Muốn đánh thì tìm người bán thuốc giả mà giải quyết. Hôm nay là ngày phó hiệu trưởng Vương trực ban, chút nữa ông ấy sẽ đến đây, lúc đó ai đánh thắng cũng đều bị xử lý, cần gì phải thế?” Quý Vân nói.
“Mày nghĩ bọn bố mày sợ xử lý à? Cứ gom hết tội vào người tao, nghỉ học càng sướng.” Hoàng Hâm nói.
“Ý của tao là, phó hiệu trưởng Vương tới, tất cả đều gặp chuyện phiền toái. Ý tao là, bên cạnh chẳng phải có một câu lạc bộ võ thuật sao? Chúng ta lên đó đánh một trận, nếu phó hiệu trưởng Vương có biết cũng chẳng vấn đề gì?” Quý Vân nói.
Hoàng Hâm ngơ ngác, gã ta không biết ý đồ của Quý Vân là gì?
Nhưng Khánh Phong cảm thấy, ý này của Quý Vân khá được.
Quang minh chính đại đánh một trận.
Giáo viên không xen vào.
“Được, đề nghị này tốt. Anh em, lên trên.” Trước đó mặt Khánh Phong đầy âm u, thì này giống như sống lại sáng ngời.
Đẩy cửa phòng ra, bọn họ thấy Thẩm Thương Thương đang thu dọn đồ đạc, hẳn là không tìm được người luyện tập, nên cô định rời đi.
“Các người tới đây làm gì?” Thẩm Thương Thương hất cằm nói, rồi nhìn một lượt mấy thành phần bất hảo đang tiến vào.
“Chị Thương Thương ở đây sao? Không có gì, bọn em định nhờ nơi này để mấy anh em thảo luận chút ấy mà.” Khánh Phong mỉm cười nói.
Thật ra, võ quán này mở tự do, mỗi học sinh trong trường cấp ba Lập Tuyết đều có thể sử dụng. Mặc dù, Thẩm Thương Thương rất không vừa ý, cũng không hi vọng mấy thằng nghiện thuốc này làm ô uế nơi huấn luyện của mình.
Nhưng bọn họ muốn dùng, Thẩm Thương Thương cũng không thể ngăn được, nên chỉ lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài trường mà đánh, đừng làm ô uế nơi của tôi.”
“Chúng em là bạn bè thảo luận, đúng không, chú em…À…” Khánh Phong chỉ tay Quý Vân.
“Quý Vân, nó tên là Quý Vân.” Lúc này Hoàng Hâm giống như người phiên dịch.