“Cậu nhóc, dù nằm trên đất mát mẻ cũng không nên….”
Haiz, phó hiệu trưởng Vương, có phải ngài cảm thấy mình rất hài hước hay không?
Tôi suýt chút nữa bị đám học sinh vớ vẩn của ngài đánh cho to đầu, mà không thấy ngài tới giúp đỡ?
Với lại, chút nữa mình có nên chỉ cho phó hiệu trưởng Vương biết chỗ đám kia hút thuốc, tạo ra vở kịch hoàn hảo với ông ấy, tranh thủ phá đi chỗ chướng khí mù mịt kia không?
Không được không được, đám này bị bắt, cũng chỉ phê bình giáo dục mà thôi.
Sau đó, đám kia vẫn sẽ tiếp tục trả thù mình.
Hơn nữa, bọn chúng được La Diệu bơm tiền, muốn chơi chết mình, vậy chỉ có thể tự mình giải quyết.
Nếu không, mình thời điểm đó từ trong cơn mơ màng tỉnh lại, đối mặt với hành ạ của đám ác nhân kia, sợ rằng tâm lý không chống đỡ nổi.
Hiện tại, Quý Vân đã hiểu.
Thời gian mình có thể khống chế bản thân trong quá khứ có hạn, đơn giản bởi vì mình ở thời điểm đó đang bị cảm nắng.
Thời điểm, cái ý thức thành thục, thông minh của tương lai tách ra khỏi thân thể niên thiếu, thì Quý Vân 10 năm sau suy nghĩ thế nào vẫn suy nghĩ thế đó, thậm chí vẫn coi Giang Hoa là người anh em tốt cùng lớn lên trên một con đường.
Cho nên, muốn giải quyết việc gì phải giải quyết dứt khoát, không thể để lại phiền phức cho chính mình 10 năm sau được.
Có điều, khi mình bị lừa ở nơi hút thuốc, lựa chọn chạy trốn vô cùng chính xác.
Thằng cha tóc nâu anh Hâm kia, mình vẫn có cơ hội đánh được. Nhưng tên Khánh Phong thì khả năng mình ăn không được, sợ rằng bị bắt được sẽ ăn đủ.
Là một tên smuff, mà về tân thủ thôn đánh quái bị mất máu, thì đúng là nhục.
Hắn muốn nhẹ nhàng đánh gục bọn này.
Một tên võ sĩ nghiệp dư, đánh với hai ba thằng du côn xóm núi, cũng không cách nào thoải mái đối phó được.
Quý Vân biết giá trị vũ lực của mình hiện tại ở tầm nào.
Nhưng muốn nhẹ nhàng, hoặc là kiếm càng nhiều hơn, hoặc ít được một người bán chuyên nghiệp, cũng có thể là người chuyên nghiệp mới được.
Kiếm ở đâu đây?
Nếu không, mình cứ đẩy khả năng của mình lên trước, có chút miếng trong người, đi khắp sân trường còn sợ ai?
…
10 giờ 20 phút.
“Người bệnh đã không còn dấu hiệu sự sống.”
…
Quý Vân mở to mắt, đầu tiên là làm đại sự trước cái đã.
Haizz, có quá nhiều em gái trong trường.
Bận quá rồi, căn bản bận không thở nổi.
“Mày làm cái gì đấy? Sao lại format?” La Diệu tức giận hét lên.
Quý Vân đẩy La Diệu ra, nhìn mặt La Diệu chẳng khác nào vừa mới ăn phân. Hắn hừ một cái, thì ra vì lý do này nó mới quyết định trả thù mình.
Quý Vân không thèm quan tâm, cứ để nó thông đồng cùng với Giang Hoa.
Dù sao, lần này mình đếch tới chỗ hút thuốc, bọn kia định dùng cái gì lừa mình đây?
Hôn xong Thu Mộ, mình còn phải đến câu lạc bộ võ thuật.
Chờ mình luyện thành thần công, nhất định phải đến chỗ hút thuốc dưới tòa nhà dạy học đánh một trận, cho cả cái trường cấp ba này biết chiến thần mới nổi xuất hiện.
“Chụt.”
Quý Vân thành thục tiến lên hôn vào mặt Thu Mộ.
Nhưng mà, sự tình không tưởng tượng được xảy ra, Thu Mộ nghiêng người né tránh, né tránh nụ hôn bất ngờ của Quý Vân.
Quý Vân giật mình?
Cái quái gì vậy?
Bạn học Thu Mộ, tại sao cậu không theo kịch bản?
“Quý…Quý Vân, cậu làm vậy có chút quá phận rồi đấy, dù sao chúng ta chỉ là bạn học.” Mặc dù Thu Mộ đang đau buồn vì Quý Vân, nhưng cặp mắt của cô vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn duy trì khoảng cách với bạn học cùng lớp.
“A..A, mình xin lỗi, bởi mình có chút kìm lòng không được…mình…mình có chuyện khác, tạm biệt.” Quý Vân có chút không quan tâm, cũng có chút giật mình.
Hắn vội vàng quay đầu rời đi, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Hắn nhịn không được quay lại nhìn Thu Mộ mấy lần.
Cô gái kia vẫn đứng dưới cây si, rõ ràng mọi thứ vẫn như mấy lần trước, nhưng tại sao lần này bình tĩnh đến vậy?
Là do mình làm không đủ cảm xúc?
Hay chính bản thân mình đã sai bước nào đó?
Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
“Lần trước, rõ ràng Thu Mô đồng ý cùng mình.”
“Nhưng lần này, cô vô cùng tỉnh tháo, mặc dù cô vẫn tin chuyện hoang đường mình kể, nhưng đã không còn đồng ý mình nữa rồi.”
“Nguyên nhân gì đây? Rõ ràng vẫn làm như cũ mà,…”
Hắn vừa lầm bẩm vừa chạy tới chỗ tòa nhà tổng hợp.
Thời điểm chạy lên tầng, hắn nhìn về phía sau núi, đã trông thấy nhóm mất dạy kia đang ở đó. Tóc của bọn này dưới ánh mặt trời lộ ra đủ loại màu sắc.
Rất hiển nhiên, bọn kia đang chờ mình.
Nhưng lần này Quý Vân không đi.
Hắn đẩy cửa, quả nhiên phòng luyện tập của câu lạc bộ võ thuật rất yên tĩnh.
Ngay sau đó, một thân hình nhanh nhẹn như mèo nhảy lên, đôi chân thẳng tắp thon dài kia tung lên, sau đó đạp thẳng vào ngực hắn.
Quý Vân muốn cười phá lên.
Định dùng một chiêu cũ đánh bại mình sao.
Quý Vân đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né tránh, nhẹ nhàng thoát khỏi cô gái Tifa kia đạp phải.