Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc mơ hồ, Hoàng Hâm nhớ ra trước đó không lâu, mình có vào nhà vệ sinh, lòng bàn chân giẫm vào bãi nước đái còn chưa khô.

Mùi này thấm vào chỗ bùn vừa hôi vừa khai khiến Hoàng Hâm nhục vô cùng. Gã định đứng lên tái chiến, nhưng bắp chân đau đớn cực kỳ, cảm giác như bị một thanh thép đập phải, không ngờ chân thằng kia cứng như vậy.

Nhất định đã luyện qua.

Con chó La Diệu này, vậy mà đưa cho mình tấm sắt cứng vậy.

Thu Mộ đứng bên, hai mắt bỗng lóe sáng. Trong lòng cô vừa sợ hãi vừa thán phục không ngờ Quý Vân lợi hại như vậy, chẳng bị đau chút nào đã giải quyết hết đám người.

Ba chiêu giải quyết hết vấn đề, động tác gọn gàng, thậm chí lộ ra mấy phần thư thái đẹp trai.

Biết đọc thơ.

Biết võ.

Chẳng phải văn võ song toàn sao?

Tại sao trước đó mình không phát hiện Quý Vân có nhiều ưu điểm vậy chứ?

Hay là nói, thật ra mình chẳng hiểu chút gì về Quý Vân. Cậu ấy còn rất nhiều điểm đặc biệt chưa lộ ra ngoài ánh sáng?

“Đi thôi.” Thu Mộ nói với Quý Vân.

Nói thật, bây giờ cô lại muốn ở cùng Quý Vân.

“Hả? Thu Mộ?”

Theo bản năng, Thu Mộ kéo tay Quý Vân, bởi vì cô vẫn còn lo lắng bệnh tình của hắn.

Nhưng mà, giờ phút này mặt Quý Vân ngơ ngác mờ mịt, khiến Thu Mộ không hiểu.

“Chúng ta…Chúng ta tại sao ở đây?” Hai mắt Quý Vân vẫn còn chút đục ngầu, mặt mũi vẫn chưa hiểu gì.

“Cậu dẫn mình tới đây mà, ba người kia đến bắt nạt và bị cậu đánh gục.” Thu Mộ nói.

“Chẳng phải mình đang nằm trong phòng học sao?” Quý Vân giống như vừa tỉnh ngủ, lại phát hiện mình giống như vừa mộng du, vừa ngạc nhiên, hoang mang, thêm chút giật mình.

“Cậu không nhớ rõ chuyện gì vừa xảy ra sao?”

“Mình…Mình không biết…Mình.” Quý Vân vẫn mờ mịt như cũ, căn bản hắn chẳng biết xảy ra chuyện gì.

Thu Mộ cẩn thận nhìn Quý Vân.

Dáng vẻ này của Quý Vân không hề giống đang diễn.

Tình trạng bệnh của cậu ấy đã nghiêm trọng đến vậy rồi sao?

Bệnh nan y, mất trí nhớ.

Ông trời à, sao ông đối xử với Quý Vân tàn nhẫn như vậy…

Mình nhất định phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn, nhất định phải quan tâm cậu ấy.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Quý Vân, chúng ta về phòng học trước đã.” Thu Mộ càng thêm đau lòng, không tự chủ được đỡ lấy hắn.

Một ánh sáng chói mắt chiếu vào.

Quý Vân cố mở to đôi mắt. Hắn nhìn thấy bệnh viện quen thuộc, thấy được cảnh được toán loạn xung quanh.

Hắn không biết, thời điểm mình ngã xuống đất, miệng có sùi bọt mép hay không?

Tình huống này mà để bác sĩ Lâu nhìn thấy, sẽ tổn hại đến hình tượng anh Quý Vân đẹp trai cao lớn của mình nha.

Cũng may, bác sĩ Lâu Vũ làm việc đúng chức trách.

Mỗi lần, cô đều không nhìn mặt mình cái nào, luôn không nhận ra mình.

Cũng có thể tương lại mình thay đổi quá nhiều, lại thêm bệnh tật ập đến khiến sắc mặt tái nhợt, mặt mũi vặn vẹo…

Vẫn không nên nhận ra là đúng.

Mặc dù tính mệnh của Quý Vân phó thác hoàn toàn vào Lâu Vũ, mục đích của hắn vẫn muốn hai người gặp nhau sau 10 năm.

“Cậu nhóc…”

Chào buổi sáng, phó hiệu trưởng Vương.

Chắc ngài không ngờ được, cô gái từng là niềm kiêu hãnh của trường, lại bị tôi chinh phục được.

A, sao lần nàu ngài lại gầy vậy chứ?

“Y tá, y tá.” Phó hiệu trưởng Vương lớn tiếng la lên.

Rất nhanh, y tá và bác sĩ nam đi đến, khẩn cấp làm sơ cứu cho Quý Vân.

“Chú Vương, ngài nhìn xem người thân bệnh nhân hoặc ai đi cũng không? Chúng cháu cần phải biết bệnh án của người bệnh.” Bác sĩ nam nói.

“Thời điểm tôi nhìn thấy, cậu ta ngã xuống mà chẳng có ai đến xem xét…A, người này hình như…Cậu này hình như là học sinh của tôi, nhìn rất quen mắt.” Phó hiệu trưởng Vương cẩn thận nhìn lại Quý Vân.

Trong đầu Quý Vân hiện lên dấu hỏi to đùng.

Chuyện gì vậy?

Sao phó hiệu trưởng Vương nhận ra mình?

Hắn trải qua không biết bao nhiều lần tuần hoàn, bản thân đã nắm giữ rất nhiều quy luật.

Mình xử lý Lữ Tĩnh, đồng thời công bố việc ác cô ta làm, chắc chắn Lữ Tĩnh sẽ bị phó hiệu trưởng Vương phê bình giáo dục. Khi đó, chuyện mình và Thu Mộ, ông ấy sẽ không có thời gian để ý, nên tất nhiên không nhận ra đứa học sinh như mình rồi.

Mặc dù, mình đúng là hôn Thu Mộ bên cạnh dòng suối, nhưng phó hiệu trưởng Vương không bắt tại trận, làm sao có ấn tượng với mình được?

“Chú, ngài chắc chắn.” Bác sĩ nam hỏi.

“Chính là thằng bé này, hóa thành cho tôi cũng nhận ra. Cậu ta tên là Quý Vân, học sinh thời điểm tôi còn dạy ở trường cấp ba Lập Tuyết, chẳng biết thằng nhóc này cho cháu gái tôi bùa mê thuốc lú gì, mà hai đứa mới cấp ba đã yêu nhau, khiến thành tích học tập tụt sâu thảm hại. Vốn dĩ, đứa cháu gái của tôi có thể thi đạt thành tích đứng đầu toàn tỉnh, không ngờ mê muội…” Đột nhiên phó hiệu trưởng Vương nói vô cùng chắc chắn.

“Được, được rồi chú Vương, nếu ngài xác định cậu ấy là Quý Vân, đã thế từng là học sinh của trường cấp ba Lập Tuyết đúng không? Vậy nơi này của chúng cháu có tư liệu kiểm tra của học sinh trong trường, cháu sẽ bảo y tá kiểm tra nhanh chút.” Bác sĩ nam ngăn cản phó hiệu trưởng Vương đang tức giận.

Biểu hiện của phó hiệu trưởng Vương tỏ ra vô cùng tức giận, chẳng khác nào có thù hận gì với Quý Vân.

Mà qua lời nói của phó hiệu trưởng Vương, Quý Vân thật sự giật mình.

Cái gì?

Mình và Thu Mộ yêu nhau cả thời cấp ba?

Khiến thành tích học tập tụt dốc không phanh?

Vậy hiện tại Thu Mộ…

“Thằng nhóc này bị sao?” Phó hiệu trưởng Vương tức giận hỏi.

“Chúng cháu còn chưa xác định được, nhưng trái tim có vấn đề, loại này bệnh này không có dấu hiệu khi phát bệnh, khả năng cao trong bệnh án lúc đầu kết luận do di truyền.” Bác sĩ nam nói.

“Được…Vậy tôi không làm trễ việc các cậu nữa…”

“Chú Vương, giúp đỡ bọn cháu liên lạc với người nhà bệnh nhân, tình huống không khả quan lắm…”

“Được…Ừ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK