Mỗi một lần tuần hoàn đều giống như chiếu lại bộ phim, nhưng Quý Vân cảm nhận rất rõ thật ra không phải giống hoàn toàn, tuyệt đối không phải giống bộ phim phát đi phát lại nôi dung y hệt.
Bọn họ vẫn nói ra lời đó, hành động cũng vậy, động tác không sai, đều tuần hoàn, nhưng trong đó lại xuất hiện khác biệt rất nhỏ.
Mà lần này thay đổi cực lớn, nó đến từ hình dáng của phó hiệu trưởng Vương.
10 năm trước, ông ấy là một trung niên bụng bia.
Mấy lần tuần hoàn trước đây, hắn gặp ông ở bệnh viện cũng như vậy, trở thành ông cụ có bụng khá lớn.
Chỉ duy nhất lần này thay đổi quá khác biệt.
Cho nên, việc mình qua lại giữa phòng học và bệnh viện, sự việc không chỉ thay đổi ở hai thời điểm đó, mà cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách tuần hoàn….
Chỉ là hiệu ứng cánh bướm bị tác động vào.
“Tại sao không đổi thiết bị cũ này đi?” Bác sĩ nam phàn nàn.
“Để tôi đi tìm chủ nhiệm Đặng.” Y tá nói.
“Đúng rồi, trưởng khoa mới của khoa tim mạch đi làm chưa?” Bác sĩ nam vội vàng hỏi.
“Không, hình như chưa làm chính thức.”
“Cô cứ gọi điện hỏi xem, thử xem cô ấy có ở gần đây không.” Bác sĩ nam hỏi.
Nói thật, mấy lần cứu giúp, bác sĩ nam này đều làm việc vô cùng chuẩn chỉ. Quý Vân luôn cảm thấy lúc mình ngã xuống này gặp được bác sĩ tận tụy là điều quá may mắn, nếu không hắn không chịu nổi 7 phút, mà trực tiếp đăng xuất rồi.
“A lô, bác sĩ Lâu, bây giờ ngài ở đâu, chỗ chúng tôi có một người bệnh bị nhồi máu cơ tim…”
“Dấu hiệu chưa rõ.” Bác sĩ nam nhấn mạnh.
“À đúng, một bệnh nhân có dấu hiệu bị nhồi máu cơ tim…” Y tá vội vàng nói lại.
“Có phải bị sơ vữa động mạch?” Vị bác sĩ họ Lâu hỏi lại.
Bởi vì linh hồn đang tự do hoạt động, nên Quý Vân có thể nghe rõ lời nói bên trong điện thoại.
Giọng nói vị bác sĩ họ Lâu kia thật dễ nghe.
“Chúng tôi vừa mới tiến hành sơ cứu, tình trạng bệnh nhân rất phức tạp, nguy cơ tử vong rất cao, ngài có thể tới đây ngay được không?” Bác sĩ nam nói.
“Được.” Đầu giây bên kia khẳng định.
“Chị Lâu Vũ, chị Lâu Vũ, buổi ghi hình ‘vì sao trở thành bác sĩ’ của chị còn chưa kết thúc mà.” Lúc này, điện thoại còn chưa cúp máy bỗng vang lên một giọng hớt hải.
Trong phòng cấp cứu, Quý Vân nghe được câu này vang lên trong điện thoại, thì thân thể Quý Vân giống như vừa trải qua một lần kích tim vậy.
Cái gì?
Lâu Vũ trở thành bác sĩ?
Rất khác biệt nha.
Lần này thay đổi thật lớn.
Đầu tiên là phó hiệu trưởng, sau đó là Lâu Vũ trở thành bác sĩ thực tập…
Ồ, không đúng!
Vừa rồi, y tá rõ ràng nói là ‘khoa trưởng’.
Người mới, lần này không phải là bác sĩ thực tập.
Lại thay đổi!
Đúng, mình đã làm gì sao?
Mình giúp Lâu Vũ ngăn không bị quả bóng đập vào đầu, vì vậy cô ấy quay xe thành bác sĩ?
Mà mình thu hoạch được cơ hội bác sĩ giỏi tới cứu chữa?
Đúng rồi, trước đó Ngô Khải có nói với mình, hôm qua gặp phải Lâu Vũ giống như minh tinh đang quay phim chụp ảnh cái gì ở đường Lão Tượng.
Nói như vậy, nếu cô ấy tới đây, khả năng cứu được mình sẽ cao hơn?
Em gái Lâu Vũ, anh trai có mắt không tròng, thì ra em mới là thiên sứ cứu mạng của anh.
Chờ đấy, chờ một chút nữa anh trai sẽ đến tìm em.
“Tích______”
“10 giờ 08 phút.”
“Người bệnh đã mất đi dấu hiệu sự sống.”
“Liên lạc với gia đình Quý Vân.” Bất đắc dĩ bác sĩ nam buông xuống máy kích tim, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
“Đợi đã, cậu nói người bệnh kia tên là gì?” Đầu giây bên kia vân chưa cúp điện thoại, vang lên giọng nói ngạc nhiên của nữ bác sĩ.
“Quý Vân.”
“Quý là quý trong năm, Vân là mây trên trời?”
“Đúng, cô biết người này? Biết bệnh nhân này sao?” Bác sĩ nam hỏi.
Bác sĩ nam ngây người, bởi đầu giây bên kia thật lâu không đưa ra câu trả lời.
Nhưng một lúc lâu bỗng vang lên tiếng nấc nghẹn ngào, điện thoại lập tức cúp máy.
…
Nói Lam Thành lớn cũng lớn thật, có sân bay, có cao tốc liên tỉnh, biên giới dài miên man.
Nói Lam Thành nhỏ cũng thật nhỏ, một nơi bé tý như bệnh viện cũng gặp được mấy người quen cũ.
Quý Vân biết có không ít bạn học ở lại thành phố này làm việc. 10 năm trôi qua, thành phố Lam thay đổi từng ngày, tạo cho người trẻ vô vàn cơ hội.
Một buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm, đã đủ cho Quý Vân biết những người bạn từng học chung một phòng này thay đổi hoàn toàn.
Cô gái đầu nấm vốn ngây người trong góc đọc sách bỗng hóa thành thiên nga trắng, tóm lại toàn những thứ vượt qua tính toàn của Quý Vân.
Quý Vân mở mắt, không đợi thằng bạn đen xì phía sau chửi mắng, mà bắt đầu hành động.
“Mày kéo cái bàn của mày về phía sau chút được không, nó đang cản tao đứng dậy đó.” Quý Vân nói.
Thằng bạn đen xì phía sau đang tập chung chơi game ngẩng đầu ngạc nhiên, sau đó mắng: “Tại sao mày không dịch cái bàn của mày lên trên một chút?”
Quý Vân đi tới phía cửa, ánh mắt cẩn thận quan sát cô gái đầu nấm Lâu Vũ đang ngồi trong góc đọc sách.
Ánh mắt của hắn gần như không rời khỏi cô gái, mà cứ thứ tung một cú đá, đá bay qua bóng ra bên ngoài.
“Ôi mẹ ơi.”
Trong phòng vang lên tiếng kêu. Thậm chí, Quý Vân không thèm nhìn cũng có thể biết được có một số cô gái ánh mắt đang tỏa sáng.
“Anh Quý Vân…Anh.” Lâu Vũ quay đầu lại, nhưng không tự chủ được lập tức cúi đầu.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt Lâu Vũ không dám nhìn thẳng vào Quý Vân.
Nhất là ở trong cùng một lớp, Lâu Vũ cẩn thận không dám để bạn bè biết được, thật ra mình là Quý Vân lớn lên trên cùng một con phố tên là Lão Tượng.
“Em đang đọc sách sao?” Quý Vân hỏi.
“Vâng, đúng vậy…” Lâu Vũ giấu quyển sách phía sau lưng.
“Vừa rồi, anh nhìn được trang bìa, hình như sách về y khoa?” Quý Vân nói.
Trước đó mấy lần, Quý Vân đều không chú ý qua, thì ra Lâu Vũ trốn ở một góc đọc sách, lại là sách về y khoa.
Có lẽ, nội dung bên trong có gì đó không hiểu khiến cô ấy đọc vô cùng say mê, dẫn đến qua bóng bay tới đập vào đầu rồi mà vẫn chưa phản ứng lại.