“Ây ya, đều như nhau mà, ở dòng họ Thọ chúng ta thì gọi là Thọ Sùng Vân, chữ lót là Sùng…” Thọ Lập Xán có chút tức giận, tay vỗ nhẹ vào trán nói.
Nhìn thấy hành động này, Quý Vân cũng nhận ra hành động kính ý với người gia tộc họ Thọ.
Hắn là con cháu, Quý Vân chỉ cần nữa quỳ, sau đó đặt tay ở trán. Nếu người ta đã gọi cả họ tên mình, tất nhiên phải nhập gia tùy tục rồi…
Quý Vân dùng hai tay giơ lên đỡ trán, đang định chào hỏi ông lão một cái thì đột nhiên, Quý Vân nghe thấy ‘bịch’ một tiếng.
Ông cụ Thọ Lập Xán, tóc đã bạc trắng, nửa quỳ xuống, tặng cho Quý Vân một lễ vật tổn thọ.
Cằm Quý Vân suýt chút nữa dài ra tận nền nhà, sau đó vội vàng đứng dậy đỡ Thọ Lập Xán lên.
“Ông à, ông đang làm gì thế!” Quý Vân nói.
“Gì mà ông chứ, cháu là cháu trai của ông cậu mà.” Quách Lập Xán nói không chút do dự.
Quý Vân: ? ? ? ?
Ông à, đừng có đùa với cháu kiểu như vậy chứ.
Cháu ngoại của ông có khi kém cháu vài tuổi là cùng.
“Ông này, đừng có đùa với cháu kiểu này chứ, nhưng mà cháu công nhận ông rất hài hước.” Quý Vân nói.
“Haiz, ông tự mình nhìn xem sao, đây là mẹ của ông. Bà cố nằm ở hàng này, Một mình bà một hàng. Còn hàng dưới là chữ lót Sùng, ông nhìn xem có phải mọi người trên hàng đó đều có chữ lót Sùng không? Hiện tại, người còn có sức mà đến đây thắp hương, chỉ có một mình ông, còn cả thôn Thọ chẳng ai có chữ lót họ Sùng giống ông cả.” Thọ Lập Xán cầm cây gậy thực hiện một loạt hành động trên linh vị.
Quý Vân lúc này mới nhìn sắp xếp trên đó.
Quả nhiên là mẹ của hắn ở vị trí cao nhất.
Sau đó là một hàng linh vị dài đặt trên đó, trên đó ghi toàn người có tên lót chữ Sùng, phía dưới còn có bát hương. Mà nhìn một loạt, đúng là còn một vị chữ lót là Sùng chưa có linh vị
Dường như nó được thiết kế riêng cho ai đó!
Đáng sợ hơn chính là, phía dưới hàng linh vị chữ Sùng, vậy mà có không ít linh vị, cũng là người đã chết trong dòng họ Thọ, bọn họ là con cháu của chữ lót Sùng.
Thọ Lập Xán!
Ông cụ này là thế hệ chữ Lập, còn thấp hơn mình một bậc!
Vãi!
Mặc dù nghe cha nói qua, địa vị của mẹ ở dòng họ Thọ rất cao, chỉ là không ngờ cao như vậy..
Bây giờ mình có lẽ là người có bối phận cao nhất trong nhà họ Thọ.
Vô lý!
Vô cùng vô lý! !
Phân chia bối phận ở Trung Quốc thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Nếu như là trước đây, ông không ăn no thì cả nhà không thể động đũa.” Thọ Lập Xán nói.
“..….” Quý Vân cũng cạn lời: “Còn con trai Thọ Nhất Minh và cháu Thọ Cửu của ngài…
“Thu lại chữ ngài này đi, cháu không nhận nổi. Đây là đám con cháu Nhất Cửu, thế hệ của bọn nó lấy con trai của cháu đứng đầu tên là Nhất Minh, sau đó là họ tộc cộng với từ Nhất cho đến Cửu..” Quách Lập Xán nói.
Nhất Cửu.
Thọ Nhất Minh và Thọ Cửu…
Quý Vân thật sự không nghĩ đến tên hai người này, không ngờ là số lượng, số lượng con cháu đời này.
Thật đáng thương, do bối phận nhỏ, vậy mà dùng cái tên một hai ba bốn để đặt tên.
Đột nhiên hắn có cảm giác được, chữ lót Sùng bá đạo đến nhường nào.
“Vậy tôi xưng hô với ông thế nào đây?” Quý Vân hỏi.
Cháu trai?
Một người cháu trai tóc bạc trắng?
“Cháu trai Xán, thật sự khó gọi nhỉ, ha ha.” Thọ Lập Xán cũng là một ông lão hồn nhiên, cứ như vậy cười lên.
“Vẫn có chút khó xử vậy gọi là Lão Xán nhé.” Quý Vân cũng gãi gãi đầu.
“Được, cứ gọi vậy đi, đừng gọi là bác mà tổn thọ. Hiện tại, người trẻ bỏ qua vấn đề quy củ, nhưng cháu không thể như vậy được.” Thọ Lập Xán nói.
“Cha tôi nói tôi tới đây nghe một chút chuyện của mẹ mình.” Quý Vân giải thích.
“Nên tới, nên tới rồi, cậu Vân.”
Cậu Vân...