Thời điểm năm đó, lúc này mình đang bị cảm nắng.
Hắn mơ mơ màng màng gục dưới mặt bàn ngủ thật lâu, còn sau đó chuyện gì xảy ra, Quý Vân chẳng hề có chút ấn tượng nào.
Từ lúc đó, giống như Lâu Vũ biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Lớp 11, hắn không nghe thấy giọng cô một lần nào. Lớp 12, hắn cũng không nghe được giọng cô ấy, cho đến khi tốt nghiệp cũng chẳng nghe được tin tức gì.
Cô ấy biết mất khỏi lớp.
Đúng vậy.
Từ mùa hè năm đó, cô ấy biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Nghe được chuyện gì không?”
Lúc này, Quý Vân nghe thấy giọng nói của cô gái buộc tóc đuôi ngựa bàn trên.
Cô gái vừa nói xong câu này còn cố tình quay đầu về phía sau nhìn một lượt, nhưng cô chỉ nhìn thấy một mình Quý Vân đang úp mặt vào bàn.
Lỗ tai Quý Vân lập tức dựng lên.
Hắn chỉ nằm sấp suy nghĩ, chứ làm gì có bệnh tật gì đâu.
Có chuyện để hóng hớt.
Hơn nữa câu chuyện này ngay khi Lâu Vũ và cô bạn da trắng kia vừa bước ra khỏi phòng học.
Vì sao trước đó mình không chú ý?
À, thì ra thằng mất dạy Ngô Khải kéo mình ra bên ngoài đá bóng.
“Vài ngày trước, cha của Lâu Vũ đón cô ấy bằng chiếc xe Mercesdes, cha cô ấy đẹp trai lắm, kiểu ông chú trung niên đầy quyến rũ ấy.” Một bạn học nữ cười đùa nói.
“Cái gì? Cha bạn ấy đi nước ngoài lâu rồi mà, người cậu nhìn thấy hình như là cha dượng.” Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa nói.
“Ồ? Chuyển này thế nào?”
“Rất nhiều năm trước, mẹ bạn ấy tái giá với một chú đẹp trai giàu có ở cùng khu nhà mình mà.” Bạn nữ tóc đuôi ngựa nói.
“Khu dân cư nhà cậu chẳng phải là khu Ngân Quang sao? Đúng là người có tiền, chớp mắt hóa phượng hoàng rồi.” Cô gái bên cạnh hâm mộ nói.
“Không đúng, mấy hôm trước mình còn tìm cậu ấy và vẫn gặp cậu ấy ở con đường Lão Tượng cũ kỹ mà, đó mới là nhà cậu ấy chứ?” Một bạn nữ khác nói.
“Cho nên mới nói, chẳng phải phượng hoàng gì đó đâu, sợ rằng là một con hồ ly nhỏ. Mình nghe người ta nói, cậu ấy…” Cô gái tóc đuôi ngữa vừa nói ra lời này, thì vô thức đảo mắt quanh bốn phía, giống như muốn chắc chắn không ai có thể nghe thấy lời này, rồi mới nhỏ giọng nói: “Sau đó…cậu ấy bị mẹ của mình đuổi ra ngoài, chuyện gì khiến một người mẹ đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, chính các cậu suy nghĩ đi.”
“Không thể nào, Lâu Vũ không phải như vậy, không có khả năng…”
“Ai mà biết được, dù sao một người từ nhỏ không có cha, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra thứ gì đó, kết quả không cẩn thận…Các cậu không để ý sao, cậu ấy dậy thì ngày càng tốt, làn da trắng dần lên, so với trước kia chẳng phải đang dần hóa thiên nga, nếu không có thứ gì đó tưới nhuần ai mà tin được?”
Quý Vân nghe được câu chuyện này không khỏi giật mình.
Vấn đề này, Quý Vân có chút hiểu biết. Thời điểm cấp 2, Quý Vân cảm thấy Lâu Vũ vô cùng đáng thương, một cô gái nhỏ ở một mình trong một phòng nhỏ.
Lúc đó, Quý Vân đã từng hỏi qua.
Cô ấy trả lời mình, bởi vì gần trường, di chuyển thuận tiện hơn, nên Quý Vân chẳng suy nghĩ về vấn đề đó nhiều.
Bị mẹ cô ấy đuổi ra ngoài?
Nghe bạn học nữ kia nói chuyện, hẳn là bảo Lâu Vũ mê hoặc dượng của mình?
“Hình như trước đó nghe một số tin đồn…” Bỗng nhiên Quý Vân nhớ lại vài ciệc.
Khi đó, hắn hoàn toàn không tin, cho nên vứt loại chuyện tầm phào này ra sau đầu.
Nhưng bây giờ, hắn cẩn thận nhớ lại, chỉ cần có loại tin đồn vặn vẹo trong độ đuổi dậy thì của một cô gái nào, cũng gây cho cô ấy một vết thương lớn vô cùng.
“Mình đúng là tên súc sinh, lúc đó trong đầu chỉ có Thu Mộ, còn em gái ngây thơ của mình bị đồn đoán thành như thế này, mà mình chẳng thèm quan tâm.” Nội tâm Quý Vân cảm thấy bứt rứt vô cùng.
Sợ rằng, loại tin đồn này ngày càng kịch liệt, mọi người đều chú ý, khiến Lâu Vũ phải lựa chọn biến khỏi tầm mắt các bạn học.
Những bạn học nữ khác Quý Vân không hiểu rõ lắm.
Nhưng Lâu Vũ, là người Quý Vân khá hiểu.
Cô tuyệt đối không giống những gì trong tin đồn.
Có điều chuyện này quá mẫn cảm, trực tiếp hỏi là điều không thể.
Trước tiên cần phải tìm người hỏi thăm một chút.
“Quý Vân, hình như mày không sao rồi, đi đá bóng chứ.” Bàn tay thô to của Ngô Khải đập xuống.
“Hôm nay không rửa được sỉ nhục đâu, đang có chuyện quan trọng hơn.” Quý Vân tỏ thái độ nghiêm túc, rồi kéo Ngô Khải qua một bên.
“Chuyện gì quan trong hơn việc rửa nhục?”
“Mày biết, cô gái ở đường Lão Tượng chúng mình bị nói xấu đến mức nào không?” Trong lòng Quý Vân tràn đầy tức giận.
“Mày nói chuyện kia sao, tao cũng nghe qua rồi, tao cũng không ngờ cô ấy biến thành người như thế, sau đó tao ít nói chuyện cùng cô ấy chứ sao.” Ngô Khải nói.
Quý Vân mở to hai mắt, không thể tin được.
Việc này đã truyền đi tới mức độ này rồi sao?
“Nhà mày gần đó, mẹ mày nói gì với mày sao?” Quý Vân hỏi.
“Mới đầu, tao vẫn còn đưa cho cô ấy ít hoa quả, nhưng sau đó mẹ tao không muốn người ta nói xấu tao, nên bảo tao cách xa cô ấy ra. Tao có thể làm gì được đây?” Ngô Khải nói.
“Mày tin lời đồn đãi kia sao? Lâu Vũ cùng chúng ta lớn lên, mày thật sự tin cô ấy sẽ làm ra loại chuyện này?” Quý Vân hỏi.
“Mẹ tao nói sao, tao làm vậy thôi. Huống chi, việc này mày mới là người đáng phải lên tiếng chứ.” Ngô Khải tức giận.
“Tao?” Quý Vân lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Đã qua bao nhiêu năm, những đứa trẻ lớn lên trên con đường Lão Tượng ai mà biết, Lâu Vũ người ta thích mày. Từ lúc tao nghe bọn họ đồn đoán, vì Lâu Vũ không có cha từ thuở nhỏ nên bản thân thiếu sót, nên đi lại rất gần với dượng của mình, khiến tao suýt cười thành tiếng. Trong mắt cô ấy, cái gì là cha hay bô dượng cũng không tốt bằng ù pha Quý Vân.” Ngô Khải nói.
“Mày đã không tin, tại sao không giúp nói đỡ?” Quý Vân nói.
“Tao giúp cách nào? Tao làm đếch gì nằm trong nhóm người, hỏi cái gì cô ấy cũng nói? Việc này chỉ mình mày ra mặt được, mà trong mắt mày chỉ có Thu Mộ, chứ tao không làm được. Có lẽ mày sợ Thu Mộ hiểu lầm mày với thanh mai trúc mã Lâu Vũ, hay là nói mày tin chuyện này là thật, nên cố tình tránh ra.” Ngay lập tức, Ngô Khải nhịn không được tức giận nói.
“Đánh rắm, chút nữa bố mày xé hết đám người miệng thối kia cho xem.” Quý Vân tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, lại bị đồn thành như thế.
Nhất định phải tìm ra kẻ đầu têu.
Thời gian dù ngắn ngủi, nhưng Quý Vân lại có rất nhiều lần 7 phút.
Cuối cùng, mình vẫn nên bắt đầu hành động từ Lâu Vũ.
Ừ, làm nhiều lần, chắc chắn sẽ có kết quả.
“Bộp.”
Một sút đá bay quả bóng, khiến đám người trong phòng Wow lên một tiếng.
Lần này, Quý Vân không nóng lòng hành động, mà lựa chọn tâm sự là chính.
“Sao vậy, anh Quý Vân?” Mặt Lâu Vũ đã bị bút vô tình vạch mấy nét, nên vội vàng dùng tay ao xoa xoa mặt.
“Không có gì, không có gì, chỉ là anh nhìn thấy em ngồi đọc sách y, nên chợt nhớ ra mơ ước của em là trở thành bác sĩ.” Quý Vân mỉm cười nói.
“Vâng, rất muốn…” Lâu Vũ nhỏ giọng nói.
“Vì sao muốn trở thành bác sĩ?” Quý Vân hỏi.
Lúc này, vẻ mặt Lâu Vũ thay đổi rõ ràng, giống như trong lòng cô chất chưa một câu chuyện vô cùng khó nói.
Hiện tại, Quý Vân đang cố vận dụng trí nhớ hết mức, nhớ lại bất kỳ chuyện gì liên quan đến chuyện gia đình của Lâu Vũ.
Quý Vân có chút ấn tượng với cha của Lâu Vũ, bởi vì trong căn phòng cũ của gia đình cô luôn tỏa ra mùi thuốc sắc…
A, đúng rồi.
Trước kia, cha của cô ấy thường xuyên mắc bệnh.
“Bởi vì cha của em sao? Anh nhớ, ngày nào chú ấy cũng uống thuốc đông y.” Quý Vân hỏi dò.
Lâu Vũ nghe được câu này, không tự chủ được ngẩng đầu lên.
Giấu ở phía sau mái tóc kiểu cây nấm, là khuôn mặt đã xinh đẹp lên từ lúc nào. Chiếc mũi dọc dừa, đôi môi đỏ đáng yêu, kể cả không giống với loại nữ thần trong trường, nhưng cũng khiến người lần đầu nhìn thấy giật mình, tuyệt đối là nét đẹp đủ hòa tan mọi ánh mắt.
Có chút bụi bẩn, có chút rồi bời, dáng người lung linh được giấu dưới bộ đồng phục rộng thùng thình. Có lẽ nguyên nhân do thiếu dinh dưỡng, nên làn da hơi tái nhợt, ngũ quan không một chút phấn son, vậy mà như cũ khiến người nhìn nhận ra nàng thiên nga nhỏ ẩn nấp trong mọi thứ bình thường.
Thậm chí, dáng vẻ này của Lâu Vũ, khiến Quý Vân có một suy nghĩ cô cố tình.
Từ việc chải đầu tóc, đến việc rửa mặt, rồi thêm vào bộ quần áo không vừa…
Nếu chỉn chu hơn, thì đám con trai trong lớp không chỉ tán dóc có mỗi Thu Mộ.
“Vâng, cha em bị bệnh nặng, tiền phải trả cho bác sĩ rất nhiều…bởi vì chuyện này hai người thường xuyên cãi nhau.” Mặc dù Lâu Vũ không muốn nói chuyện gia đình với người ngoài, nhưng cô biết chàng trai bên cạnh không phải người ngoài.
“Anh nhớ, có một lần dậy đi tiểu đêm thì nghe được tiếng cha mẹ em vứt đồ đạc loạn xạ, từ đó về sau anh không gặp được cha em nữa.” Quý Vân nói.
“Cha em ra nước ngoài, vừa đi làm vừa chữa bệnh.” Lâu Vũ nói.
“Ủa? Sao anh nghe bọn họ nói, cha em bỏ đi, mặc kệ mẹ em hai người?” Quý Vân tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đám hàng xóm láng giềng luôn bàn tán, cha Lâu Vũ bỏ đi, để lại hai mẹ con cô ấy.
“Không, cha em không phải…Là…” Lâu Vũ đang muốn giải thích cho cha của mình, nhưng câu nói tiếp theo dù cô ấy cố thế nào cũng không nói thành tiếng được, thậm chí còn bị cà lăm.
Lúc này, cô bạn có làn da trăng bóc đi tới, tức giận nói: “Sao ngay cả cậu cũng tới bắt nạt Lâu Vũ vậy?”
“Không phải, anh Quý Vân không bắt nạt mình. Chỉ là bọn mình ngồi tâm sự chuyện cũ thôi.” Lâu Vũ vội vàng nói đỡ cho Quý Vân.
“Hừ, nữ thần Thu Mộ của cậu còn đang chờ dưới cây kia kìa. Cậu đừng gần gũi với Lâu Vũ quá, miễn cho người khác suy nghĩ không tốt, anh Quý Vân ạ?” Bạn nữ này tất nhiên bênh vực Lâu Vũ rồi.
“Này, cậu là ai, sao nói chuyện khó nghe vậy chứ?”
“Tôi không phải là ai, tôi là Lữ Tĩnh. Đi nào, không nên nói chuyện với cậu ta nữa, chúng ta đi luyện tập.”