13 phút này thật sự quá quan trọng.
Nó tương đương với việc ở lại trong quá khứ được lâu hơn, nhiếu tiếc nuối, nhiều hận thù…20 phút, đủ rồi.
Có nên làm ra một việc kinh thế hãi tục hay không? Để nam sinh toàn trường ghen ghét, để nữ sinh toàn trường thẹn thùng?
Mà không được, mình không chỉ ở trong tuần hoàn, mà còn phụ thuộc vào tương lại 10 năm sau.
Việc mình làm bây giờ sẽ ảnh hưởng tới tương lai, cho nên không thể vượt quá giới hạn, cũng không thể phá hỏng mọi thứ.
“Sau khi vạch mặt Lữ Tĩnh, mình cho Lâu Vũ một cẩm nang, bảo 10 năm sau cô ấy mới được mở ra, không biết cô ấy có thể cứu sống mình không nữa?”
“Mọi thứ đều vì trái tim kia, nếu mình không nhận việc này thì sao?”
“Nếu lúc mình gặp vấn đề không phải vừa khớp có nhật thực, có phải mình không thể nào trở về quá khứ được?
“Thôi nghĩ nhiều vậy làm gì, cứ chơi đùa cái đã.”
Con người mà, có nhiều lúc biết mình nằm mơ, nhưng không nguyện ý muốn tỉnh lại.
Lúc này, Quý Vân cũng như thế, việc gì phải tính toán nhiều làm gì.
Chí ít, Quý Vân có 20 phút sống ở sân trường để thỏa mãn trí tò mò. Hắn còn rất nhiều nơi chưa tự mình thăm dò.
Đương nhiên, vì duy trì 20 phút thời gian, Quý Vân nhất định phải xé nát khuôn mặt giả dối của Lữ Tĩnh ra lần nữa.
Huống chi, Quý Vân không thể nào chấp nhận đài phát thanh trường vang lên vở kịch buồn nôn kia. Nhất là Quý Vân đã nhìn thấy tương lai Lâu Vũ 10 năm sau, hắn không hi vọng quá khứ Lâu Vũ gặp phải loại vết thương này.
…
Đi ra khỏi phòng y tế, tất nhiên Lâu Vũ có lời muốn nói với Quý Vân, mà không biết rằng Quý Vân đã biết hết.
“Em sẽ đi với cha xuất ngoại, sau này nếu có trở về…” Lâu Vũ nhỏ giọng nói.
“Rất tốt, anh chúc em học hành thành công, tương lai vinh quy Lam Thành, chọc mù mắt cho đám bạn học đã từng khinh thường em.” Quý Vân thành tâm chúc phúc.
Cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, lúc nói chuyện còn dè dặt nói lắp…
Sau này, cô biến thành một nữ bác sĩ xinh đẹp đậm chất phương đông, đã thế còn được mời tham gia một bộ phim, chẳng khác nào thêm cả thân phận minh tinh.
Nói thật, Quý Vân không cách nào gộp 2 con người vào cùng một chỗ được.
Nhưng hắn nghĩ tới 10 năm sau, cô tỏa sáng chói mắt, thì trong lòng không hề có một tia muốn giữ lại.
Nếu cô ở lại vẫn sẽ chịu đựng cảnh cô đơn hiu quạnh.
Vẫn phải chịu đựng bà mẹ súc sinh cùng người cha dượng súc vật.
Các bạn học cũng chả có mấy người để mắt tới cô.
Về phần mình và Ngô Khải, chỉ là hai thằng học sinh, có thể giúp gì cho cô ấy đây?
Cô có một người tốt hơn để sống cùng, mà người đó sẽ giúp cô có thời gian phát triển bình an và sung túc hơn.
“Hình như Thu Mộ vẫn đợi anh ở gốc cây đó.” Rốt cuộc, Lâu Vũ vẫn nói ra câu này. Mặc dù giọng cô có phần thương cảm, nhưng vẫn đủ dũng khí gạt đi cảm xúc nói: “Anh và Ngô Khải, vẫn luôn là người thân tốt nhất của em. Chúc anh thành công, anh Quý Vân.”
Lần này rời đi, Thu Vũ không biết khi nào mới có thể trở về.
Không có cách nào bỏ đi hết mọi nuối tiếc.
Huống chi, Lâu Vũ biết rất rõ, người trong lòng Quý Vân là ai.
Ngày hôm nay, Quý Vân vì mình che chắn cả bầu trời, đã đủ để cô không phải tiếc nuối.
“Hẹn gặp lại.” Lâu Vũ dứt khoát vẫy tay.
Vốn dĩ, cô dự định luyện tập xong sẽ lập tức rời đi.
Thời gian của cô hôm nay, nói cách khác muốn tặng cho bạn thân một món quà.
“Lâu…Lâu Vũ.” Quý Vân nhìn cô, trong lòng vẫn nổi lên gợn sóng.
Lâu Vũ quay người lại, ngẩng đầu nhìn Quý Vân.
“Ôm một cái.”
“Vâng.” Lần này, Lâu Vũ không từ chối, mà ôm lấy Quý Vân.
Chỉ là, một lúc sau cô bỗng phát hiện, mặt mình có gì đó ươn ướt. Lâu Vũ mở to hai mắt, cây nấm trắng lần nữa biến thành cây nấm đỏ.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, thói quen…” Quý Vân tỏ ra xấu hổ.
Tại sao mình không quản lý nổi cái miệng này chứ.
Cây nấm đỏ phát hiện có rất nhiều người nhìn về nơi này, thì ngay lập tức biến thành cô gái nhút nhát, chạy trốn rời khỏi nơi này.
“Hẹn…gặp lại, anh Quý Vân.” Cuối cùng, cô gái nhút nhát cũng nói được câu này.
Đi.
Cô ấy vẫn đi.
Trái tim Quý Vân và mặt trời giống nhau, đều thiếu một góc.
Nhưng điều này không ngăn được hắn dưới trời nắng gắn chạy đi khắp nơi.
Dưới sân trường, vang lên tiếng nhạc thanh xuân, còn Quý Vân liên tục chạy nhảy khắp nơi.
Thời tiết có chút nóng bức.
Hắn tới chỗ bán kem.
Quý Vân vừa ăn kem, vừa quan sát con hưu nhỏ vừa xinh đẹp vừa cao quý đang ngồi dưới đó.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô gái đó đã toát ra vẻ đoan trang cùng trí tuệ hơn người. Chẳng trách, dù 10 năm sau vẫn có bạn học nhìn cô mà điên đảo thần hồn, thậm chí còn say đắm không thoát ra được.
Sợ rằng, Lâu Vũ 10 năm sau, trải qua vô vàn biến đổi, cộng thêm khí chất minh tinh phụ trợ, mới đủ sức cân bằng với cô gái kia.
Công nhân, kem thời này ăn vẫn là ngon nhất.
Về sau, có những que kem lên tới hai mươi tệ, cũng chẳng ra cái gì.
“Tách.”
“Tách.”
Liên tục mấy tiếng chụp ảnh vang lên.
Quý Vân đang hưởng thụ sự mát mẻ của quầy bán đồ ăn vặt, không ngờ có người lại lén chụp ảnh cô gái xinh đẹp ngồi dưới gốc cây si kia.
Nếu là chụp bình thường thì không sao, nhưng Quý Vân phát hiện đối phương thay đổi tiêu cự không đàng hoàng.
Loại cảm giác này, giống như có một đôi mắt, nhìn thằng vào ngực một cô gái.
Mặt Quý Vân đen đi.
Giám chụp lén Bạch Nguyệt Quang của mình?
Xin phép chưa?
La Diệu.
Hừ, quả nhiên là thằng chó La Diệu này.
Trước đó, mình ra tay vẫn còn quá nhẹ, khiến phó hiệu trưởng Vương còn chẳng nhớ tên mình là gì.
Mới học cấp ba, mà thằng nhóc này đã kiếm được cái máy ảnh trông rất cao cấp mang đến trường.
Nó dùng một lý do rất văn sĩ để giải thích là ghi lại những bức hình thời học sinh để thỏa mãn đam mê. Nó muốn giữ lại nét nguyên sơ của trường học, vì thế nhận được rất nhiều lời khen của lãnh đạo trường.
Thực tế, thằng này là một tên biến thái.
Chuyên chụp lén các cô gái.
Mà thằng này chưa được người bị chụp ảnh đồng ý, đã lén rửa ra treo ở trong phòng ngủ của mình.
Cả trường, đều là ảnh nó chụp lén các cô gái.
Đám con trai đều biết thằng này đã làm gì.
Chuyện này, sau khi Quý Vân tốt nghiệp mới biết, vẫn là do một thằng tách ra khỏi nhóm La Diệu nói cho hắn biết.
Nhưng về sau, Quý Vân rất ít liên lạc với bạn học cũ, nên chuyện này chỉ biết vậy thôi.