“Cho em hỏi chút, từ trường mình đi đến bệnh viện Lam Dương, cần khoảng bao nhiêu thời gian ạ?” Quý Vân lên tiếng thăm dò.
“Nơi đó khá khuất, đã thế đường còn đang sửa, muốn tới đó phải mất nửa giờ. Sao vậy, em không thoải mái chỗ nào?” Giáo viên dẫn đội trả lời.
“Dạ, không có ý, em tò mò chút thôi.” Quý Vân nói.
Mất 30 phút lái xe?
Dù mình vừa tỉnh dậy lập tức phi nước đại tới bệnh viện Lam Dươn, cũng không đủ thời gian đến đó.
Thật ra, Quý Vân muốn đến nơi này trong quá khứ, tìm hiểu xem có cách nào giúp cứu chữa mình trong tương lại hay không.
Ngày qua ngày, hết lần này tới lần khác hắn du lịch cùng một chỗ, đã khiến Quý Vân có chút ít suy nghĩ.
Trang thiết bị bệnh viện cũ kỹ.
Dẫn đến việc hỗ trợ hô hấp cho mình có vấn đề.
Chuyện này, mỗi lần hắn ở bệnh viện đều nghe bác sĩ nam và Lâu Vũ nói qua.
Có cách nào để bệnh viện đưa máy thở kịp thời cho mình không?
Thời gian của mình vô cùng gấp gáp.
Với lại, bây giờ mình chỉ là học sinh trung học.
Làm sao mình đan thành mạng lưới vô cùng chắc chắn trong xã hội, để 10 năm sau bệnh viện Lam Dương kịp thời cung cấp thiết bị cho mình?
Còn nữa, mỗi một chuyện đều có xác suất song hành.
Vì sao nhiều lần như vậy, mình chưa gặp qua một lần may mắn, không bao giờ được hưởng thụ việc sử dụng thiết bị cao cấp?
Nếu có thiết bị mới, mình có thể thở được mấy lần, cũng kiếm về cho bác sĩ Lâu thêm nhiều thời gian giải phẫu cho mình.
“Các bạn học, đừng tùy tiện rời đội, trưa sẽ tổ chức một bữa ăn tập thể, cũng không cần ra khỏi phạm vi quanh hồ nhá.” Vị thầy giáo dẫn đội đeo kính gọng đen nói.
Xe dừng lại, toàn bộ lộ trình hết 7 phút.
Trước học cách cảnh khu Lam Hồ không xa, cho nên nhà trường mới thưởng xuyên tổ chức cho học sinh tình nguyện tới đây. Vì sự nhiệt tình, học sinh sẽ tham
gia hoạt động trở thành hướng dẫn viên cho những người lần đầu tới địa điểm du lịch này tham quan.
Việc tốt này vẫn luôn duy trì, rồi trở thành truyền thống. Đến mức, mấy năm sau còn lên truyền hình trung ương, đưa Lam Thành trở thành thành phố du dịch có danh tiếng không tệ, mà trường cấp ba Lập Tuyết cũng nổi tiếng xa gần.
Hắn xuống xe, nhìn lại đồng hồ.
Mình chỉ còn 3 phút.
Phía bãi đỗ xe có từng hàng cây xanh mơn mởn, mấy cây si già đón gió có vẻ tang thường, kèm theo từng gợn sọng trên mặt hồ đập vào mắt. Mấy chiếc thuyền nhỏ giả cổ gập ghềnh trên mặt nước, ông lão buông cần câu cá. Đường xung quanh hồ rộn rộn ràng ràng, vẻ mặt mỗi người chẳng hề giống nhau.
Thật ra, có đến bao nhiêu lần, Quý Vân vẫn nghi ngờ mình sắp chia tay thế giới này lúc hấp hối.
Dù sao, loại hấp hối này thường ở một khu vực nhỏ có hoàn cảnh cố định, ví dụ như trường học rất phù hợp.
Khi xe bus di chuyển khỏi khu vực trường học, Quý Vân bỗng cảm thấy bất an.
Hắn lo lắng hành vi này vượt quá ranh giới của thế giới này, sau đó thi thể của mình ở bệnh viện sẽ lập tức được đưa tới kho lạnh.
Thế nhưng, phong cảnh ngoài cửa sổ đang dần biến hóa, khiến từng hình ảnh sau 10 năm của Lam Thành dần hiện lên trong đầu Quý Vân.
Thời điểm, mình ngồi ở Lam Hồ, nhìn cảnh tượng đông đúc, phía xa là dãy núi tráng lệ, gần là sự phồn hoa. Trên cây có tiếng chim hót, dưới đât là ruồi muỗi, cùng với đám học sinh trung học đang chạy nhảy đùa giỡn, kèm theo những vị khách lần đầu tới đây du lịch…
Tuyệt đối đây không phải là ảo cảnh, cũng không thể nào là cảnh mình tưởng tượng ra khi hấp hối.
Có một thứ không bao giờ thay đổi là mặt trời như chiếc mâm tròn đang dần bị che lại, chẳng có tý gì kỳ lạ cả.
…
Nhắm mắt lại, lần này Quý Vân rất bình tĩnh đón nhận việc mình trở lại bệnh viện.
Trong bệnh viện, phó hiệu trưởng Vương vẫn không nhận ra mình.
Điều này có nghĩa bệnh viện không có thông tin.
Cũng may, bác sĩ Lâu lại tới kịp thời, vì chính mình duy trì thêm mười mấy phút.
Mở mắt ra, sân trường quen thuộc lại xuất hiện.
Thậm chí, Quý Vân không nhịn được duỗi cái lưng mệt mỏi, quả nhiên tên đen xì xì tóc xoăn phía sau lại hét lên tức giận.
Quý Vân lười đôi co với thằng nhãi này.
Hắn đưa mắt nhìn Lâu Vũ rời đi, rồi nhìn lại đồng hồ, mình có 13 phút để tiêu sài.
Quý Vân nhìn đến vị trí cô gái đang ngồi dưới gốc cây si, trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh cô gái trong lần họp lớp 10 năm sau.
Cô mặc một chiếc váy tươi đẹp, cổ điển mà duyên dáng, tinh tế lại thanh lịch.
Chiếc váy hơi hướng truyền thống dân tộc được cắt may tỉ mỉ càng thể hiện đường cong mê người, kèm thêm khí chất ưu nhã càng khiến người nhìn say đắm.
Mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, phía trên là chiếc găm hình hoa trà, tỏa ra khí chất nhẹ nhàng.
Thời điểm cô đến gần, ai cũng cảm nhận được sức hút và sự tự tin.
Nụ cười ấm áp chân thành, tạo cho người tiếp xúc cảm giác thân thiết, mà cô đối xử với bạn học nào cũng bình đẳng như thế.
Nhưng ai nấy tiếp xúc với cô đều nhận ra một loại khoảng cách, giống như Ngọc Liên trên núi băng, tuy tràn ngập hương thơm, lại không có người nào dám đi hái.
Vẻ đẹp của Thu Mộ, khiến tất cả đám con trai sợ hãi thán phục.
Thì ra thời kỳ đi học, cô đã thu lại rất nhiều, hạ mình xuống rất thấp rồi.
Không trang điểm, mặc đồng phục, để kiểu tóc đơn giản…
Sau khi cô bước ra khỏi sân trường, mặc vào những bộ quần áo xứng với khí chất, lại tỉ mỉ phối lại một phen, thì một Thu Mộ quá mức kinh diễm xuất hiện.
Lúc đó, Quý Vân đã không còn một chút mơ ước trong lòng.
Dù nội tâm hắn vẫn kiêu ngạo tự phụ, nhưng kèm với đó là một suy nghĩ hiện ra trong đầu: Phải thế nào mới xứng đôi với cô gái này đây?
Dù sao, tuyệt đối không phải một đứa mặc đồng phục nhân viên, đứng bưng trà rót nước cho mình.