“Gia đình nhà gấu có gấu bố tà ác. Vào một đêm không có gấu mẹ ở đó, nó đã lộ ra răng nanh, muốn ăn con người. Tiểu Alice trốn vào trong phòng tắm khóa trái cửa lại, mới tránh được một kiếp.”
“Sáng ngày hôm sau, cô bé vội vàng nói cho vệ binh nghe chuyện này.”
“Vệ binh muốn bắt gấu cha đi tiến hành điều tra, nhưng gấu mẹ nói cho Alice biết, vốn dĩ gấu cha vẫn luôn ăn thịt người, chỉ là một con người như Alice đến quá gần, nên chuyện này không thể trách tội gấu cha được.”
“Tiểu Alice biết, một khi gấu cha bị bắt đi, gấu mẹ sẽ phải lưu lạc đầu đường, mình rất có thể cũng bị chết đói…Bất đắc dĩ, tiểu Alice chỉ còn cách nói với vệ bình, chuyện kia là do mình nằm mơ thấy.”
Quý Vân đã hiểu, khiến trong lòng vị chấn động thật lớn.
“Biết bao nhiêu người hỏi, Lâu Vũ cũng không nói gì.”
Đột nhiên, Quý Vân nhớ tới Ngô Khải từng nói với mình một câu như vậy.
Nói cách khác, có một đêm nào đó, Lâu Vũ bị quấy rồi, sau đó cô ấy trốn đi, ngày hôm sau báo cảnh sát.
Kết quả, mẹ Lâu Vũ vì danh dự của một lão súc sinh và giữ lại thân phận người phụ nữ có tiền mà ép con gái mình ngậm miệng không nói.
Từ trước tới nay, mẹ Lâu Vũ vẫn cho rằng con gái làm vướng tay vướng chân của mình, nên từ đầu đến cuối Lâu Vũ chưa bao giờ được đối xử tử tế, chuyện này láng giềng đều biết.
Không ngờ mẹ của cô ấy làm ra chuyện như vậy.
Sau khi Quý Vân hiểu rõ sự kiện từ đầu đến cuối, đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Không phải Lâu Vũ bị đuổi ra ngoài, mà sau lần gặp phải chuyện kia, cô tình nguyện ở một mình một nhà.
“Không được, mình phải chứng thực lại, lần sau nhất định phải hỏi rõ…” Quý Vân vạch ra kế hoạch cho mình.
Hắn trả lại quyển sổ, rồi yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Chuyện này đối với Quý Vân mà nói quá sốc, đến mức hắn quay về phòng cấp cứu chỉ mong mình nhanh chóng chết đi.
Một tia sáng chói mắt.
Đúng theo mong ước, Quý Vân đã tỉnh lại trong phòng học.
Hắn vẫn như cũ đứng đậy, đá quả bóng mượt mà bay ra ngoài, đồng thời đỡ cái bàn đựng sách không cho nó lệch đi, để quyển sổ kia vẫn được giấu kín.
“Quý Vân…” Ở trong lớp, Lâu Vũ không dám gọi nhiều thêm chữ ‘anh’.
“Đang đọc sách sao? Ngẩn người cái gì vậy?” Quý Vân lộ ra nụ cười tỏa nắng, tránh cho chú thỏ tuyết kia đến phá cuộc nói chuyện của mình.
“Vâng.” Lâu Vũ dấu quyển sách y đi, không muốn Quý Vân biết.
“Trước đó mấy ngày, anh gặp dượng của em ở chợ, hình như ông ấy rất ghét anh, mà anh chẳng làm gì ông ấy cả.” Quý Vân nói ra câu này, đồng thời chăm chú nhìn xem mặt Lâu Vũ thay đổi thế nào.
Cô gái này, mọi cảm xúc đều lộ hẳn ra ngoài mặt.
Quý Vân rõ ràng cảm nhận được, khuôn mặt ngốc nghếch mỏng manh của Lâu Vũ hiện ra sự chán ghét và sợ hãi, thậm chí pha thêm chút tức giận.
Nhất là sự chán ghét không cách nào che giấu kia, giống như chỉ cần có ai nhắc đến tên đó, sẽ khiến cô có cảm giác buồn nôn.
Đây không phải là thái độ đối với người con trai mà mình ỷ lại và say đắm.
Đúng như mình nghĩ.
Tên súc sinh kia đã quấy rối Lâu Vũ.
Bởi vì mẹ Lâu Vũ che dấu tên biến thái kia, để lời đồn càng ngày càng gây bất lợi cho người bị hại là Lâu Vũ.
“Ngày đó, anh đi ngang qua phòng của em, có phải em muốn nói điều gì với anh không?” Quý Vân cô gắng đè nén lửa tức giận đang bùng cháy trong lòng, dùng giọng nói dịu dàng hết mức hỏi han.
Lâu Vũ nhìn Quý Vân, sau đó lại nhìn về phía cây si ở bên ngoài.
Lâu Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Không, không có gì, đã…Đã xử lý ổn hết rồi…” Lâu Vũ khẳng định muốn nói gì, đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn nói ra câu kia: “Em nên đi luyện tập, anh Quý Vân…Hẹn gặp lại.”
Nói xong câu đó, cô ấy bỗng chốc biến thành chú thỏ trốn nhanh đi.
Quý Vân muốn đuổi theo, nhưng lại nhớ ra thời gian của mình không nhiều.
Thế là Quý Vân lựa chọn chờ ở chỗ này, đợi thời gian tuần hoàn.
Chờ cơ hội nói chuyện với Lâu Vũ.
Một ánh sáng chói mắt chiếu vào, Quý Vân mạnh mẽ mở mắt ra.
HẮn không lập tức đứng dậy, mà ngoái đầu nhìn, nhìn cô gái đang ở trong góc đọc sách kia…Trên tay cô ấy vẫn cầm quyển sách y khoa khó hiểu.
Cả người trông khá bẩn, tóc xõa tung, quần áo quá rộng, thậm chí có phẩn cẩu thả…Thì ra cô gái ấy không phải ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, chỉ đơn giản là cô ấy cố tình.
Một mình ở trong căn phòng cũ kỹ, nhóm lửa, nấu cơm, đọc sách, học tập…Đây là một loạt hành động cố gắng bảo vệ mình.
Giờ phút này, Quý Vân không đi quấy rầy cô ấy, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn một cô gái thời đi học chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại.
10 năm sau.
Mình chưa từng nghe qua một tin tức nào của Lâu Vũ.
Mãi đến khi Ngô Khải nói một câu, hôm qua bắt gặp Lâu Vũ như minh tinh đến căn phòng cũ ở đường Lão Tượng quay phim chụp ảnh…Chẳng trách, cô ấy lại chọn căn phòng cũ kỹ kia để kể lại cuộc đời mình.
Nơi đó là chỗ cô ấy tránh nát suốt thời kỳ học cấp ba.
Haizz, năm đó mình thật sự ngu đếch đỡ được.
Rõ ràng nghe được một chút lời đồn, nhưng không hề quan tâm cô ấy, dù một câu động viên cũng không có.
Chính như Ngô Khải nói, cả con đường Lão Tượng, có đứa trẻ con nào không biết, Lâu Vũ thích mình, muốn ở một chỗ chơi với mình. Nhưng lúc đó trong mắt mình chỉ là hình ảnh của ngôi sao sáng Thu Mộ.
Ý thức cố tình xa lánh?
Hay vô tình cố ý muốn phủi sạch quan hệ?
Có lẽ, trong căn phòng cũ kỹ ấy, rất rất nhiều lần cô ấy hi vọng mình bước vào, dù chỉ đơn giản trò chuyện một hai câu…
Nhưng một lần mình cũng không làm.
Con mẹ đó, đúng là cặn bã.