Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thương Thương, người được công nhận có võ lực cao nhất toàn trường.

Trước kia, mình và cô gái này chưa từng tiếp xúc qua lần này, mà hắn chỉ gặp được trên hội nghị khen thưởng của trường.

“Lúc rảnh rỗi, tôi đi hội quán tự do vật lộn với người ta…À, mà sao có mình cô ở chỗ này?” Quý Vân trả lời nghi ngờ của cô gái.

“Nói vậy, cậu thực sự có tài? Dù sao, đám người kia sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu, hay vì cám ơn tôi, cậu ở lại bồi tôi mấy chiêu?” Thâm Thương Thương nói.

Đôi mắt mê người cong như ánh trăng của Thẩm Thương Thương nhìn chằm chằm Quý Vân.

Có luyện hay không, thật ra chỉ cần một đá đã đủ nhận biết.

Hiện tại, tâm tình Thẩm Thương Thương không tốt lắm, bởi người cô hẹn chẳng có một ai đi tới.

Lúc đầu, cô đến sơm dọn dẹp đồ đạc, lấy đồ cho hội quán, hơn nữa trên mặt tỏ ra tràn đầy tự tin.

Ngày huấn luyện bình thường, cô chỉ vừa mở cửa ra đã bị hơi thuốc của mấy tên nghiện thuốc sốc vào, khiến trong bụng đã hậm hực khó chịu từ lâu.

“Cái này…” Quý Vân do dự.

Nữ hiệp, tôi vừa chạy trốn bởi vì không muốn bị đánh mà…

Huống chi, ông đây là người xuyên viên, biết một năm sau cô ngạo nghễ đoạt huy trương vàng thế nào, nên đừng giở chiêu giả heo ăn thịt hổ ra chứ?

Chờ đã, cô gái này là võ sĩ chuyên nghiệp.

Còn mình là một tên bồi luyện cho võ sĩ chuyên nghiệp.

Hay là mình học trộm bản lĩnh từ cô gái này, nếu lần sau gặp đám người kia, thì cứ trực tiếp đấm cho vài đấm là được.

Trước đó, hắn không có thời gian đi học, với lại học phí học vô cùng đắt đó, mà bây giờ thời gian của mình là vô biên…

“Không đồng ý thì thôi.” Thẩm Thương Thương nói.

“Cũng được, chỉ sợ người ta nói tôi một đứa con trai lại đi bắt nạt cô.” Quý Vân mỉm cười.

“Đúng không? Hi vọng chút nữa cậu vẫn nói được câu này.” Thẩm Thương Thương cũng cười.

Tên này có chút bản lĩnh đây.

Vậy mình có cần thu lực nữa không?

Thẩm Thương Thương khởi động đôi chân dài một lúc, đôi mắt sinh đẹp đã híp lại thành một đường cong, giống hệt mặt một con hồ ly. Đã thế cô còn giả vờ thúc dục tên nam sinh trước mặt nhanh mặc đồ bảo hộ vào.

Hừ, tên này còn chưa biết mình là ai chứ nhỉ?

Quý Vân đội mũ bảo vệ vào, khóe miệng cũng nhếch lên.

Cô là cô gái đoạt giải quán quân đúng không?

Để cô biết người xuyên việt như thế nào.

“Nói trước, chỉ đánh 3 phút.” Quý Vân nhìn đồng hồ, mình không còn nhiều thời gian.

Ba phút?

Cậu có thể chống đỡ một phút, bà đây tình nguyện lau giày cho cậu.

Thẩm Thương Thương khẽ hây một tiếng, rồi lập tức sử dụng chiêu giả quét trụ của Taekwondo. Chiếc đùi thon dài kèm theo mùi thơm bay tới khiến Quý Vân phải lựa chọn lùi về phía sau mấy bước.

Thật thật giả giả, rốt cuộc đâu mới là chiêu bung sức, bay thẳng đến hay âm thầm biến chiêu.

Quý Vân đột nhiên nghiêng người tạo thành hình cong, mạo hiểm né tránh được cú quẹt của đôi chân thon dài.

Một đá này có quá nhiều sơ hở.

Quý Vân lập tức áp sát, muốn đánh ngã đối phương.

Nhưng, thân thể Thẩm Thương Thương dẻo dai vượt qua dự đoán của Quý Vân.

Cô giống như một diễn viên múa ba lê, sau khi đôi chân vừa chạm đất đã lần nữa vọt lên.

“Bốp.” Một cú đá lộn mèo, đạp thẳng lên vai Quý Vân.

Quý Vân bị đạp nằm sõng xoài trên mặt đấy…

Nốc ao!

“Nằm trên sàn nhà mát mẻ lắm đúng không?” Trong lời nói của Thẩm Thương Thương kèm theo ý cười.

Quý Vân nghe được câu này bỗng giật thót mình.

Giới hạn 3 phút, mà mới qua được nửa phút.

Thật hay giả đây?

Thiếu nữ quán quân mạnh vậy sao?

Ít ra trong 10 năm tiếp theo mình đã biến thành bao cát ở sàn kích boxing không biết bao nhiêu lần, miễn cưỡng được coi là võ sĩ bán chuyên nghiệp.

Thế mà không ngờ bị cô nữ sinh trung học hạ nốc ao.

Đây là chênh lệch giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp sao?

Chênh lệch lớn quá thể đáng.

Quý Vân bò dậy, nhếch miệng cười.

Lần này, cô gái quán quân rõ ràng dùng hết lức, chỗ vai bị đá phải khiến cánh tay rất khó nâng lên.

“Được rồi, vào lớp thôi.” Thẩm Thương Thương bỏ dụng cụ bảo vệ xuống, đã mất đi vẻ hào hứng ban đầu.

Đối phương có luyện tập.

Nhưng trình độ quá nghiệp dư, bắt nạt loại con trai này một điểm thú vị cũng không có.

Quý Vân hoạt động cánh tay chút, nhưng đau đớn không hề giảm bớt.

“Những người kia chắc chắn đang ở dưới chờ tôi, làm lại lần nữa.” Quý Vân nói.

“Cậu nói gì?”

“Đừng xem thường tôi.” Tính ương bướng của Quý Vân dâng lên.

“Được thôi.”

“Bốp.”

Một quật qua vai, Quý Vân bị đối phương sử dụng nhu thuật trực tiếp cho nằm sàn.

Mặc dù Quý Vân lớn như vậy nhưng vẫn chưa lần nào bị con gái nhấn trên mặt đất. Có điều bây giờ, Quý Vân chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện kia, chỉ có cảm giác nhục nhã đang bao trùm toàn thân.

Mình yếu vậy sao?

Dựa vào sực lực một đứa con trai, bị người ta đè lên mặt đất.

Thời gian mới qua một phút?

Mình chỉ có thể chịu được Thẩm Thương Thương trước khi đo ván vẻn vẹn 1 phút?

Không xứng đáng là một thằng con trai.

Cô gái Tifa kia ngay cả mồ hôi còn chưa xuất hiện.

Quý Vân ngồi trên sàn nhà lót đêm, nhìn ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, hắn biết thời gian của mình đã đến.

Chờ đó.

Tôi sẽ quay trở lại.

Lần sau, nhất định phải khiến cô mồ hôi nhễ nhại.

….!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK