Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vân nhìn đồng hồ, 10 giờ 11 phút.

Tốt.

Phá vỡ cực hạn trước đó.

Nói như vậy, thời gian mình sống được ở tương lại bao lâu, thì sẽ được chơi đùa ở quá khứ bây lâu.

Rốt cuộc, hắn không cần đùa giỡn trò vô lại xong bị đưa vào phòng ý tế nữa.

Còn chút thời gian tính toát kỹ lại xem thế nào.

Chẹp chẹp.

Tương lai, Lâu Vũ xinh xắn nhanh nhẹn, ôm một cái sợ rằng phá đi hình tượng.

Một cô gái điển hình chẳng chút nẩy nở ngây ngô, vậy mà 10 năm sau hoàn toàn khác biệt, sao phù hợp với tên dở hơi như mình…Haiz, thẩm mỹ.

Dáng người Thu Mô thì tinh tế cao ráo, quá trình dậy thì cũng tốt hơn rất nhiều, cảm giác đầy đặn, làn da mịn màng, thuộc về tầng lớp Tiên nữ. Chẳng trách, thời trung học không biết có bao nhiêu thằng ngơ ngấn mê đắm. 10 năm sau lại càng say đắm lòng người hơn, một thân hình cao quý đoan trang xinh đẹp.

Đều rất được, rất được.

Thời điểm thiếu niên có thể lựa chọn được.

Nhưng khi các cô ấy trưởng thành, các cô ấy đều có bước tiến rất dài, chẳng có chút gì liên quan đến mình.

Thực tế là như vậy, thiếu niên, mình có chút hăng hái nhiệt tình, có một chút máu văn nghệ sĩ trong người, nên có thể nắm được một chút tâm hồn yếu đuối của các cô ấy.

Nghĩ đến đây, Quý Vân không nhịn được thọc tay vào túi.

Hả? Thuốc của mình đâu?

Lại bị Ngô Khải lấy rồi sao?

“Bệnh tình của mình phát ra, có phải nguyên nhân do thói hư tật xấu của mình. Hoặc là nói, nếu mình duy trì sinh hoạt tốt đẹp lành mạnh, dù cho lúc đó mình phát bệnh thì bác sĩ vẫn còn hi vọng cứu sống bản thân?”

Quý Vân tự hỏi bản thân vấn đề này, nhưng não bộ thật sự rất cần một hơi thuốc để giúp tư duy tỉnh táo hơn.

Quầy bán đồ ăn vặt sẽ không bán thuốc.

Nhưng có một nới sẽ bán.

Đó chính là nơi hẻo lánh ở phía đông nam trường học.

Giống như một loại bản năng, sau khi Quý Vân tốt nghiệp cấp ba, nơi hắn nhớ nhất là một góc bán thuốc này.

Nơi này có một học sinh cung cấp hàng.

Thằng này cũng lớn lên trên con đường Lão Tượng, tuy Giang Hoa còn nhỏ tuổi nhưng rất biết cách làm ăn.

Mỗi buổi sáng, Giang Hoa luôn đến trường từ rất sớm và cầm theo một vài bao thuốc. Vừa đến giờ nghỉ ngơi, cậu ta âm thầm đến một góc khuất chờ đợi đám học sinh xấu tới đây.

Mở một bao thuốc ra, sau đó bán điếu nào thì bán, điếu còn lại được bọc lại kỹ càng.

“Có ý gì? Mày đếm cái gì đấy?” Một nam sinh tóc nâu nói.

“Thật xin lỗi, anh Hâm, chỗ em toàn bán lẻ.” Giang Hoa cười làm lành.

“Lấy hết, bán hết cho tao. Nếu để mấy lớp khác thấy được, còn tưởng tao không mua nổi, mỗi người một bao, mày nghe rõ không đó. Mấy người anh em này của tao, mỗi người một bao.” Người được gọi là anh Hâm nói.

“Anh Hâm ga lăng.”

“Cảm ơn anh Hâm.” Mấy đứa xung quanh bắt đầu nịnh hót.

Rất nhanh, mấy thiếu niên này phun sương nhả khói ngay tại chỗ, miệng đứa nào đứa nấy nói toàn lời mất dạy. Kiểu như, học sinh nào ngực lớn, ai đã bị mất trinh, mẹ của người nào nhìn qua đã thấy rạo rực.

Quý Vân đi tới, nhìn thấy cả vùng toàn chướng khí.

Nói thật, hắn rất ghét bầu không khí này.

Nhất là 10 năm sau, hắn biết được mình phát bệnh là do hút thuốc không ngừng. Quý Vân bỗng dừng lại.

Được rồi.

Nếu không từ giờ cai thôi.

Hiện tại, mới chỉ học cấp ba.

10 năm làm bạn với thuốc lá, nếu thân thể không bị ảnh hưởng mới là lạ.

Bác sĩ đã tận tình khuyên bảo mình, phải chú ý sức khỏe.

Trong bệnh viện, bác sĩ nam cũng y tá tận tình cứu chữa mình, đáng tiếc thân thể mình không ổn, nói đứt là đăng xuất luôn, khiến cho bóng ma tâm lý tồn tại trong ý thức bọn họ.

Thừa dịp bây giờ, bóp chết thói hư tật xấu từ trong trứng nước.

10 năm sau, biết đâu thân thể khỏe mạnh hơn.

Quý Vân suy tính sâu xa một phen, xong quyết định không tới nơi đó nữa.

Hắn nghĩ một điếu cũng không được.

Nói thật, việc hắn thay đổi từ phòng ý tế trường tới phòng cấp cứu trong bệnh viện quá giày vò, dù cảm xúc hay cảm giác đau không có, vẫn khiến hắn ám ảnh vô cùng.

Thuốc lá, nên bỏ.

“Này, Quý Vân, bận gì không?” Lúc này, Giang Hoa từ phía xa gọi lại Quý Vân đang muốn rời đi.

“Bận lắm.” Quý Vân khoát tay.

“Haiz, tao đang buồn đi vệ sinh, mày đến giúp tao một chút. Mày biết tao không làm như vậy thì lấy đâu ra tiền nộp học.” Giang Hoa nói.

Trong nhà Giang Hoa rất nghèo, từ lúc học cấp hai thằng này đã tự lực cánh sinh rồi.

Nghỉ đông, nghỉ hè thì đi nhặt ve chai, đi học thì bán thuốc bán bia, tóm lại làm đủ thứ để kiếm tiền.

Quý Vân dừng chân nghĩ một chút, chẳng biết hơi thuốc từ đâu bay thẳng vào mũi.

Quý Vân mỉm cười, nhìn Giang Hoa đang đi tới nói: “Được rồi, bán được nhiều mày cho tao mấy điếu.”

“Không thành vấn đề, mẹ nó không nhịn được nữa rồi.” Giang Hoa lập tức chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK