Thu Mộ là cháu gái phó hiệu trưởng Vương.
Chẳng trách, mấy lần trước phó hiệu trưởng Vương bắt gặp hành vi của mình với Thu Mô trong sân trường, đều có ấn tượng khá sâu với mình.
Bỗng nhiên, Quý Vân nhớ ra một chuyện.
Có một lần phó hiệu trưởng Vương cũng gầy đi, đối mặt với hai bệnh cao.
Mà lần đó, hình như mình và Thu Mộ cũng yêu đương thời cấp ba.
Thành tích học tập của Thu Mộ vẫn luôn tốt, cô luôn nằm ở vị trí số một trường thời gian dài. Chắc chắn, thành thích của Thu Mộ luôn là thứ mà phó hiệu trưởng Vương vô cùng tự hào.
Haiz, không ngờ củ cái trắng lại bị tên heo mình ủi mất.
Mẹ nó, là do mình lỗ mãng.
“Quý Vân???” Bác sĩ Lâu đi tới, ngạc nhiên nhìn bác sĩ nam bên cạnh.
“Đúng, người bệnh này tên là Quý Vân, dựa vào bệnh án của của hắn, khả năng hắn có vấn đề về tim. Ngày thường, người này hay hút thuốc, thức đêm, cùng xử lý các công việc khiến adrenalin tăng mạnh. Bệnh này chỉ đến sớm hay muộn thôi.” Bác sĩ nam đưa ra phân tích bệnh tình Quý Vân, rồi nói ra kết luận.
“Thiết bị thở quá cũ, hỗ trợ kém quá, có thiết bị mới hay không?” Bác sĩ lâu nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng thời hỏi thăm bác sĩ nam.
“Chuyện này do chủ nhiệm Đặng phụ trách, chúng tôi không làm gì được.”
Vậy chuẩn bị giải phẫu tim bằng phương pháp bắc cầu.” Bác sĩ Lâu nói.
“Được.”
Trước đó mấy lần, bác sĩ Lâu đều không nhận ra mình.
Nhưng lần này, hắn nhìn ra được Lâu Vũ không giữ được vẻ bình tĩnh giống như trước đó.
Ánh mắt cô thỉnh thoảng đảo qua gương mặt Quý Vân, sau đó ép bản thân mình tập trung làm việc…
“Nhịp tim bệnh nhân hỗn loạn.”
“Không ổn rồi, khả năng bệnh nhân…” Ý tá trở nên luống cuống.
“Quý Vân, Quý Vân, anh nghe em nói không. Quý Vân, em là Lâu Vũ, em là Lâu Vũ, Quý Vân…Chịu đựng, em có thể cứu sống anh, không được từ bỏ, không được từ bỏ, em có thể…” Giọng nói Lâu Vũ chẳng khác gì lời cầu khẩn.
Cô là bác sĩ chuyên nghiệp, tất nhiên cô biết Quý Vân đang ở trong trạng thái người thực vật.
Quý Vân có thể nghe thấy, thậm chí nhìn thấy, nhưng thân thể đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Hết lần này tới lần khác, Lâu Vũ nói bên tai Quý Vân, hi vọng hắn đủ sức gắng gượng.
Một chút nước mắt, dưới ánh đèn phẫu thuật tựa như hạt thủy tinh nằm trên mắt Lâu Vũ, càng khiến khuôn mặt cô thêm động lòng người.
Lê hóa đái vũ, là nói chính cô lúc này.
Quý Vân nhìn lại cô, ý thức của hắn đang dần thoát ra khỏi thân thể này.
Xin lỗi, vì khiến em khổ sở.
Là do anh kém cỏi.
“10 giờ 21 phút.”
“Người bệnh không còn dấu hiệu sự sống.”
…
Ánh nắng chiếu xuống, mặt trời như cái mâm tròn đã xuất hiện một đốm đen.
Quý Vân từ trên mặt bàn tỉnh lại.
Trước đó, những lần tuần hoàn đã qua hắn không nhìn thấy khuôn mặt khổ sở và bi thương của Lâu Vũ, bởi vì trước đó cô không biết thân phận của bệnh nhân.
Nhưng lần này cô ấy biết.
Cô ấy không từ bỏ, ngạc nhiên và sự bị thương vô cùng. Ở những giây phút cuối, cảm xúc ấy truyền qua Quý Vân, khiến lòng hắn gập gềnh như sóng vỗ.
Quý Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về góc phòng học.
Nơi hẻo lánh ấy, có một cô gái gầy gõ đang ngồi đọc sách. 10 năm trôi qua, vậy mà cô ấy vẫn không quên mình?
Quý Vân vốn nghĩ rằng 10 năm sau, Lâu Vũ đã không còn chút cảm giác gì với mình, cũng đã quên đi đoạn tình cảm thời niên thiếu. Nhưng, khi hắn nhìn thấy
bác sĩ Lâu vì mình rơi lệ trên bàn phẫu thuật, Quý Vân biết căn bản cô ấy chưa từng quên mình.
Không chỉ chưa từng lãng quên, mà hình như cô rất mong chờ giây phút gặp lại.
Chỉ không ngờ, địa điểm gặp lại nhau lại ở phòng phẫu thuật, cùng với 20 phút cuối cùng của cuộc đời.
…
“Này, sao tâm trạng cậu mất tập trung vậy?” Thẩm Thương Thương hỏi Quý Vân.
“Gặp chút chuyện không yên lòng.” Quý Vân lắc đầu nói.
“Cậu không tệ, sau khóa học có nhiều thời gian đến đây giúp tôi luyện tập chứ?’ Thẩm Thương Thương giống như tìm được người bồi luyện, tỏ ra ý đồ kết giao bạn bè.
“không ổn đâu, nhỡ bạn trai cô hiểu nhầm thì sao.” Quý Vân nói.
“Cái gì? Tôi làm gì có bạn trai.” Thẩm Thương Thương nói.
“Hả? Nhưng vậy cũng không ổn lắm, tôi sợ nhóm bạn gái mình hiểu lầm.” Quý Vân thuận miệng nói.
Cách giải quyết phiền muộn trong lòng tốt nhất là chiến đấu.
Lần này, Quý Vân không tiếp tục chơi đùa, mà trực tiếp tới đây luyện tập.
Hắn đấu với sư phụ Thương một lúc, thấy trong lòng thư thái hơn rất nhiều, đồng thời vạch lại kế hoạch hành động sau này của mình.
Hắn vẫn nên suy nghĩ cẩn thận hậu quả, những người khác thì sao cũng được, bởi vì tương lai họ thế nào chẳng liên quan gì tới mình, nhưng những người bên cạnh mình không thể bị tổn thương được.
“Không nhìn ra, cậu là tên nhóc cặn bã đấy.” Thẩm Thương Thưởng cởi đồ bảo vệ trên người xuống, để lộ cái trán lấm tấm mồ hôi, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng tăng thêm phần quyến rũ.
“Đời trước là một tên lưu manh, nên đời này cố gắng làm thêm chút việc ý nghĩa.” Quý Vân nói.
Hăn vừa nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, bỗng cảm thấy buồn cười.
Nói thì có vẻ oách lắm, chân đạp mấy thuyền, nhưng thực tế vẫn là một thân đồng tử.
Thẩm Thương Thương đứng lên, đẩy cửa rổ ra, để cho không khí mát mẻ tiến vào, không ngờ một mùi khói thuốc lá sộc vào, khiến bản thân không tự chủ được ho liên tục.
Cô thở phì phò rồi đóng cửa lại.
“Mấy tên nghiện này, phiền chết được, thật sự muốn đá cho mỗi đứa mỗi cái.” Thẩm Thương Thương nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy, hay tôi lừa đám người đó vào đây. Đến lúc đó, chúng ta đóng cửa đánh chó, cô đánh một nửa, tôi đánh nửa còn lại?” Quý Vân hỏi.
“Một mình cậu là đủ rồi, cùng đám xấu xa kia đánh nhau, làm ô uế đế giày bản cô nương.” Thâm Thương Thương nói.