“Chuyện gì vậy?” Cô gái hỏi thăm.
“Đột nhiên té xỉu ở đại sảnh, có hiện tượng nhồi máu cơ tim, chúng tôi vẫn còn chưa rõ…Ồ, cô, cô là bác sĩ Lâu mới tới?” Bác sĩ nam hỏi.
“Đúng vậy, tôi đang đi làm quen môi trường ở đây, không ngờ nghe thấy có người bệnh cần cấp cứu.” Cô gái nói.
Quý Vân trừng đôi mắt cá chết lên.
Chẳng hiểu vì sao, hắn có cảm giác cô gái này cùng cô minh tinh vừa xuất hiện trên màn ảnh tivi vừa rồi rất giống nhau.
Bác sĩ Lâu?
Đây là Lâu Vũ sao?
Nhưng rõ ràng vừa rồi còn thấy phim cô ấy đóng mà?
Như thế nào lại về đây làm bác sĩ rồi?
Bởi vì cô ấy đeo khẩu trang, nên Quý Vân không cách nào phán đoán trăm phần trăm được.
Nhưng, khi vị bác sĩ nữ này cúi xuống kiểm tra tình trạng ngực của mình, Quý Vân nhìn rõ thẻ nhân viên vừa lớn vừa tròn trước ngực cô ấy.
Lâu Vũ.
Trưởng khoa tim mạch.
Thật sự là em gái Lâu Vũ sao?
Ô ô ô….
Anh muốn ôm em một cái.
Lần này, bệnh nan y của anh có cơ hội rồi.
“Mạch máu bị vỡ, thiếu máu cơ tim…” Bác sĩ nữ chẩn bệnh, rồi hỏi thăm y tá tình huống cụ thể: “Tim người bệnh bị tổn thương nghiêm trọng, có phải vừa rồi người này vừa trải qua vận động kịch liệt không?’
“Việc này…À, tôi nhớ rồi, chính người này vừa đưa trái tim đến cho chúng ta phẫu thuật, là người của nhóm cứu trợ.” Một y tá trong đó lên tiếng.
“Mồ hôi xuất ra quá nhiều, cơ bắp bị co lại, nhịp tim hỗn loạn nghiêm trọng. Có lẽ do thời gian quá khẩn cấp, cậu ta chạy nhanh một quãng đường tới đây, việc này khiến cậu ta vừa dừng lại nghỉ ngơi đã xuất hiện nhồi máu cơ tim.” Bác sĩ nam đưa ra phán đoán của mình.
“Nhồi máu phạm vi lớn, cơ tim người bệnh bị tổn thương nghiệm trọng, sợ rằng trước đó có tiền sử về bệnh tim, đã thế còn vận động kịch liệt nên mới bị. Người bệnh không biết, không thể để cơ tim hoại tử, nếu không…” Bác sĩ nữ càng đưa ra phán đoán chuẩn xác hơn.
Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua dụng cụ xung quanh, rồi lông mày bỗng nhíu chặt lại.
“Sao không cho bệnh nhân sử dụng máy trợ tim?” Nữ bác sĩ chất vấn.
“Dụng cụ không hoạt động.” Y tá nhỏ giọng nói.
“Bác sĩ Lâu, phải chẳng cần tiến hành tiêu sợi huyết hay không?’ Bác sĩ nam nói ra suy nghĩ của mình.
Nếu bác sĩ Lâu không tới, anh ta nhất định dùng cách này để chữa trị cho người bệnh.
“Không được. Điện tâm đồ hiện ra tính đặc thù của ST chưa nâng lên…Chuẩn bị giải phẫu bắc cầu.” Nữ bác sĩ đưa ra khẳng định.
“Được.” Bác sĩ nam và y tá gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quý Vân vẫn như cũ mở to đôi mắt.
Hắn rất thoải mái, hưởng thụ khuôn mặt xinh đẹp kia ở khoảng cách gần. Nét mặt tập trung, khuôn mặt mê người, nhưng bộ dáng cá chết của mình từ đầu đến cuối không được người ta nhìn lấy một lần.
Hay bởi vì muốn tập trung làm việc cứu người, vị nữ bác sĩ này không còn tâm tư đi quan sát bệnh nhân của mình.
10 năm, người ta đã biến thành thiên nga, còn mình từ một thiếu niên phong lưu tiền đồ rộng mở trở thành phế nhân, nên người ta không nhận ra được cũng phải.
Ồ?
Hắn nhìn thấy thời gian vừa qua 8 phút?
Mình không bị chết đi?
Không hồ là trưởng khoa.
Mình có cơ hội sao?
Nội tâm Quý Vân bắt đầu kích động.
Nếu mình sống sót, Quý Vân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em gái Lâu Vũ, chỉ cần thỉnh thoảng cho ít cỏ non là được.
“Bác sĩ, nhịp tim người bệnh…” Y tá bỗng nhiên nói một câu.
Chính câu nói này kéo Quý Vân từ mộng cảnh trở về thế giới hiện thực.
Nét mắt nữ bác sĩ không lộ ra điều gì, nhưng từ trong con mắt của cô ấy, có thể nhìn ra sự mất mát và buồn bã.
“Bác sĩ Lâu, ngài đã cố hết sức rồi, người bệnh…” Bác sĩ nam khẽ thở dài.
Nữ bác sĩ còn chưa từ bỏ, cô còn muốn thử cách khác nhằm cứu chữa người bệnh. Nhưng giờ phút này, điện tâm đồ chỉ còn lại một đường thẳng.
“Tích___________”
“10 giờ 20 phút.”
“Người bệnh đã không còn dấu hiệu sự sống.”
Hai tay nữ bác sĩ buông thỏng trên không trung, bởi cô đã gặp trường hợp như vậy quá nhiều lần rồi, cũng vì thế mà cô học được sự bình tĩnh cùng trấn định. Chỉ là trong lòng sự bi thương và đau khổ đang tràn ra khắp cơ thể.
Nếu như người bệnh có thể đến bệnh viện sớm hơn, thì còn có cơ hội cứu chữa được.
…
Quý Vân đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng chói mắt.
Thậm chí Quý Vân còn chẳng them dùng tay che đi.
Toàn bộ quá trình chữa trị, mắt Quý Vân chỉ nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ cứu chữa mình. Hắn muốn ghi nhớ hình ảnh đó vào tâm trí.
Hắn cũng chăm chú từng lời nói của bác sĩ.
Những thứ bọn họ phân tích, Quý Vân nhớ như in trong lòng.
Giống như mấy năm trước, có một lần được khám bệnh miễn phí, các bác sĩ đã cho mình biết, trái tim của mình có một tai họa ngầm. Sau đó, bọn họ khuyên hắn nên cai thuốc, cai rượu, không thể thức đêm, ngủ sớm dậy sớm, cơm ăn ba bữa, điều hòa cơ thể…
Lúc ấy, sau khi Quý Vân xem xong báo cáo thì cau mày, rồi tới một góc làm điếu thuốc để bản thân bình tĩnh lại. Sau đó, vì giải quyết khó chịu trong lòng, hắn ngồi chơi game cả đêm, tóm lại mình không thức đêm, mà thức cả sáng.
Rõ ràng, có bác sĩ chuyên nghiệp, mình vẫn không thoát nổi cái chết.
Haizz…được rồi.
Não mình sắp hỏng rồi.
Dù không sống được thì sao, bác sĩ xinh đẹp cướp được thêm 13 phút từ Diêm Vương.