Cô gái đầu nấm bước ra khỏi phòng. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì thoáng nhìn qua Quý Vân, vừa vặn chạm vào ánh mắt Quý Vân đang nhìn mình.
Chỉ có điều, cô gái đầu nấm lập tức đỏ mặt, di chuyển tầm nhìn qua chỗ khác, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng học.
“Lâu Vũ?” Quý Vân cố gắng nhớ lại một phen, lúc này hắn mới nhớ ra cô gái vừa bị quả bóng bay vào đầu tên gọi là gì.
Thật ra, Quý Vân sống ở con đường Lão Tượng thỉnh thoảng nghe được hàng xóm bàn tán, tương lai của Lâu Vũ sẽ phát triển rất tốt.
Có điều, Quý Vân có chút kỳ lạ, rõ ràng tối hôm qua là buổi gặp mặt của bạn học kỷ niệm 10 năm, vì sao cô ấy không tới?
Bởi vì còn có hoạt động khác?
Nếu không, Quý Vân đã được nhìn thấy cô từ vịt hóa thiên nga thế nào.
“Bốp.”
Bỗng nhiên, vai Quý Vân bị một người vỗ một cái thật mạnh.
“Thằng chó, mày không sao đấy chứ?”
Quý Vân chẳng thèm quay đầu lại cũng biết đó là ai.
Thằng bạn nối khố ở con đường Lão Tượng, Ngô Khải.
“Tao còn tưởng mày bị cảm năng chứ, nếu không có chuyện gì thì đi đá bay mấy thằng lớp 7 đê, phải rửa sạch nỗi nhục này.” Ngô Khải ôm lấy trái bóng, kéo Quý Vân ra khỏi chỗ ngồi.
Thằng nhóc Ngô Khải vừa to vừa thô, nên sức mạnh thật lớn. Quý Vân bị cậu ta túm lấy kéo ra ngoài.
Đối với học sinh học ở tầng một tòa nhà dạy học, mỗi khi được nghỉ đều được chơi đùa thoải mái.
Bên ngoài khu vực tòa nhà dạy học, thường chỉ có đám học sinh chơi cầu lông hoặc kiểu đá cầu.
Còn phía bên ngoài có một khu vực sân cỏ, là nơi chiếm đóng của đám đam mê đá bóng.
Phía dưới bóng cây cổ thụ còn thấp thoáng mấy bạn đọc sách, chăm chú nghiên cứu.
Mà phía đằng xa chính là ngọn núi xanh, thỉnh thoảng bay tơi mùi hương hoa cỏ dịu dàng.
Một bài ca du dương mang đậm hơi thở thanh xuân, tỏa ra từ đài phát thanh của trường, truyền đến tai của Quý Vân. Ngay lập tức, từng tế bào không hiểu tại sao sinh động hẳn lên, giống như một lần tẩy lễ cho việc trùng sinh.
Hết thảy mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Vậy thì, bay thôi.
“Thấy Thu Mộ không?’ Quý Vân hất tay Ngô Khải ra, lên tiếng hỏi.
“Kia kìa.” Ngô Khải chỉ ngón tay về phía gốc cây cách đó không xa.
Bóng cây xen kẽ với từng tia sáng nhỏ tạo nên bức tranh tuyệt đẹp, nhưng vì thế cũng trở thành nơi đóng quân của mấy cô gái.
Nhìn thấy rồi, bởi vì cô ấy tồn tại. Trên sân bóng, mấy đôi chân nhỏ của các nam sinh đang cố sức đá, mỗi một lần phô diễn kỹ thuật, hay đá bột pha hay nào đó thì người đó luôn nhìn về hướng này xem thế nào.
Còn nữa, bên trong tòa nhà dạy học, có vô số ánh mắt mơ mộng ngắm nhìn, luôn không tự chủ được mà ngắm nhìn vưu vật tinh hoa phía dưới.
Có một số ít người, vì muốn tầm mắt gần thêm chút nữa, mà mấy lần liên tiếp đi tới chỗ quầy ăn vặt, nhưng chỉ mua đi mua lại một chai nước khoáng.
“Con mẹ nó, mày muốn mời mọi người uống nước cũng không cần thiết mua nhắt gừng từng chai một vậy chứ.”
“Bố mày thích.”
Có điều, dù đứng nhìn từ xa, hay nhìn ở góc độ nào thì khung cảnh xinh đẹp kia vẫn duy trì có một mình cô ấy, chẳng ai dám quấy rầy, càng không có người cố tình đùa bỡn.
Có thế nói, kể cả lúc cô gái Thu Mộ 16 tuổi, hay 10 năm sau trở thành cô gái trưởng thành, thì khí chất vẫn vậy, lóa mắt như ánh mặt trời ban trưa, lại tản ra hơi thở khiến người xung quanh không dám lại gần.
“Vì cái gì nhất định phải biết đáp án, phá hư mơ mộng tuyệt đẹp trong lòng.”
Đêm qua, trong buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm, Thu Mộ đã nói với Quý Vân.
Có điều, Quý Vân chỉ muốn biết kết quả, dù sao đó cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng.
Quý Vân nhớ kỹ năm đó, mình từng hướng tới ánh sáng tựa anh trăng thộ lộ tình cảm. Lúc đó, rõ ràng Quý Vân cảm nhận được sự do dự của đối phương.
Nếu một cô gái trưởng thành, mà khuôn mặt thể hiện sự do dự ấy, thì Quý Vân sẽ không thèm quan tâm.
Nhưng thời điểm học sinh mà do dự, khiến bản thân cảm thấy đối phương có ý với mình, chỉ đơn giản là có thứ gì đó ngăn cách, nên không thể đưa ra quyết định đồng ý.
Giờ phút này, thân thể Thu Mộ vẫn ngồi dưới gốc cây, điều này khiến Quý Vân đột nhiên nhớ tới…
Chính là một ngày đó.
Ngày mà mình thổ lộ, cô ấy nói với mình rằng, cho cô ấy ba ngày thời gian sẽ cho mình câu trả lời chắc chắn.
Hôm nay, chính là ngày mà câu trả lời chắc chắn ấy ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.
Hôm nay, không phải cô ấy đọc sách dưới bóng cây, mà cô ấy đang chờ mình.
Quý Vân nhớ lại, năm đó mình bị cảm nắng, không ngờ bỏ qua câu trả lời của cô ấy.
Mãi đến 10 năm sau, cũng chính là ngày diễn ra họp lớp, mình mượn rượu bất thình lình hỏi đáp án bản thân đã bỏ qua 10 năm trước.
“Vào đi, nếu không ra sân, thì chúng ta sẽ bỏ qua cơ hội biểu diễn kỹ thuật cao siêu cho Thu Mộ nhìn đấy.” Ngô Khải đẩy Quý Vân một cái.
“Hôm nay, tao không đá, người không thoái mái. Mày đá đi.” Quý Vân nói.
“Được, vậy nhân vật chính của sân bóng này chỉ có mình tao, Ngô Khải.”
Đuổi Ngô Khải đi.
Quý Vân thong thả bước tới dưới bóng cây kia.
Khi hắn tới gần Thu Mộ thì phía trên tòa nhà dạy học bỗng lác đác vang lên âm thanh ồn ào.
Quý Vân nghe tiếng huýt sáo, kèm theo tiếng cười bỡn cợt. Đây mới là hành động của đám học sinh cấp ba chưa trải sự đời.
“Thu Nhã…”
“Hả?”
“Thu Mộ.” Quý Vân vội vàng sửa lại, rồi ngồi bên cạnh Thu Mộ.