Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù công việc của Quý Vân và Ngô Khải là nhân viên cứu viện, nhưng đây là một nhóm tự thành lập, nên thời gian khá nhàn rỗi.

Tiền kiếm không đủ, tất nhiên phải làm thêm công việc khác. Ví dụ như phục vụ trong một nhà hàng cao cấp, loại công việc này nếu được người quen giới thiệu thì tiền lương nhận được khá cao.

Quý Vân và Ngô Khải đều là những đứa trẻ lớn lên trên con đường Lão Tượng, nên chẳng mấy mặn mà với cái gì mà họp lớp. Dù sao, cả hai đều thuộc tầng lớp người nghèo, lăn lộn dưới đáy xã hội, nên nhưng sự kiện tham gia thế này thường hai người được tính là không tồn tại.

Không ngờ, thời điểm Quý Vân mặc đồng phục nhân viên tới phòng khách quý, khiến cả căn phòng bỗng ngây ra. Kể cả Quý Vân trong đó, chớp mắt trong lòng bỗng như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm, ngay tại cửa hàng mình làm thuê, thức ăn là do mình bưng lên, rượu mình khui, còn đưa khăn cho mọi người.

Quý Vân hiểu, trên đời này làm quái gì có thứ gọi là trùng hợp, chẳng qua là cái bẫy chờ mình dính thôi.

Địa điểm là thằng chó kia đặt, mà người quen giới thiệu mình công việc này lại là ‘bạn học cũ’. Vì muốn sự xuất hiện của mình càng thêm long trọng, nó cố tình chọn đúng ngày trả lương.

Chỉ vì muốn mình mất hết thể diện, tại toàn bộ bạn học cũ, trước mặt Thu Mộ triệt để dẫm nát tôn nghiêm của một thằng con trai.

Đến bây giờ, Quý Vân vẫn nén một bụng tức giận.

“Chẳng lẽ bố mày phải nói anh bạn tốt cút đi à? Đương nhiên nói mày cút đi, đừng cản bố mày tắm nắng.” Quý Vân trực tiếp mắng luôn.

Vốn dĩ trong đầu hắn đang có quá nhiều dấu chấm hỏi, không biết làm thế nào để tìm hiểu tình cảnh hiện tại của mình, vừa vặn có thằng chó chết này giúp mình ném đá dò đường.

“Á đù, Quý Vân ghê vậy sao? Đừng vì mấy ngày trước bị Thu Mộ cự tuyết, tâm tình không tốt lại đi chút giận lên bọn học chứ.” La Diệu cố tình nói lớn lên, để những học sinh khác có thể nghe được.

Chỉ cần việc có thể biến Quý Vân thành trò cười, tất nhiên La Diệu không bao giờ bỏ qua.

Đầu tiên, Quý Vân nhìn Thu Mộ dưới gốc cây cách đó không xa, rồi nhìn qua vị trí của phó hiệu trưởng Vương gần đó.

Quý Vân không hề do dự, trực tiếp tung ra nắm đấm, mạnh mẽ đấm thẳng vào mặt của La Diệu.

Để con mẹ mày thành quân cờ của bố.

Ông mày xuyên việt về đánh chết mày.

Từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong sân trường. Theo từng cú đấm rơi xuống, mặt Thu Mộ dưới gốc cây gần như cau lại, phía khu nhà dạy học cũng nhao nhao nhìn xuống khu vực này.

“Này, người anh em, người anh em…” Ngô Khải bên cạnh như sắp phát điên rồi.

Thật vật vả dụng mọi tư thế, cuối cùng Ngô Khải cũng kéo Quý Vân ra được.

Thời điểm, La Diệu còn tưởng lấy được chút thời gian thở dốc, thì Ngô Khải đột nhiên đá thẳng vào thân hình đang nằm dưới đất của cậu ta một cái.

“Người anh em, cậu cũng phải cho mình đá thằng này một cái chứ.” Từ trước tới giờ, Ngô Khải chưa bao giờ nhìn thấy Quý Vân hung hăng như vậy, sức mạnh bộc phát kia, kém chút nữa mình bỏ mất cơ hội nhúng tay vào rồi.

Hai đưa đi cùng La Diệu trợn tròn đôi mắt, bọn họ không thể nào ngờ được tình huống này lại xảy ra.

Cuối cùng, một giọng nói nghiêm khắc truyền đến.

Là phó hiệu trưởng Vương.

Ông tới rất đúng lúc, khi Quý Vân vừa đấm thoải mái, đồng thời chừa ra không gian xử lý.

“Cái gì vậy, các cậu muốn làm gì?” Phó hiệu trưởng Vương vô cùng tức giận nói.

Ban ngày ban mặt, tại một nơi thần thánh như trường học, càng là thời gian phó hiệu trưởng Vương trực ban, tại sao xuất hiện sự việc học sinh đánh nhau?

“Phó hiệu trưởng Vương, em là Quý Vân, học sinh lớp 8.” Quý Vân giống như một tên học sinh bất hảo cứng đầu, lặp đi lặp lại nhiều lần, hình như sợ đối phương quên đi chính mình.

Phó hiệu trưởng Vương ngây người ra.

Chuyện quái gì vậy?

Cậu nghĩ tôi là trọng tài trong giải MMA, muốn tôi giơ tay của cậu lên công bố cho toàn trường biết mình đã thắng đúng không?

“Trước mặt bao nhiêu bạn học đánh nhau, cậu…cậu…Các cậu không coi kỷ luật trong trường là gì đúng không? Học lớp nào, tên là gì?”

“Thầy, cậu ấy vừa mới nói tên là Quý Vân, học sinh lớp 8.”

“Đúng, Quý trong 4 quý của năm, Vân trong mây trên trời.” Quý Vân vội vàng nói.

Sắc mặt phó hiệu trưởng Vương ngày càng khó coi.

Tên học sinh này đang muốn gây sự với mình sao?

“Đến phòng giáo viên, lần này nhất định phải xử lý các cậu.” Rốt cuộc phó hiệu trưởng Vương cũng lấy ra lá bài quyền lực của mình.

“Thầy, là em bị đánh mà…” La Diệu kêu lên một tiếng.

“Nó nói thầm với em, nó lén chụp được ảnh mấy bạn nữ, đẹp lắm, muốn chia sẻ với em. Mà em không thể nào chịu được hành động hèn mọn này, nên mới chủ động ra tay.” Quý Vân nói.

“Mày…Đánh rắm.” La Diệu nghe được câu này, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mặt mũi tràn đầy tức giận.

“Đừng nói nữa, hai cậu đi với tôi đến phòng giáo viên, không coi ai ra gì nữa rồi.”

Quý Vân không thèm nhiều lời, hắn thoải mái theo sau phó hiệu trưởng Vương đến phòng giáo viên.

Khi mọi người đi ngang qua tòa nhà dạy học, cả trường vang lên tiếng nhạc du dương, ngay sau đó giọng nói từ đài phát thanh trường…

Quý Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ở vị trí này vừa vặn nhìn thấy mặt trời, bởi bầu trời đã đi tòa nhà dạy học cắt thành một hình thoi khá hẹp, phía bên trong là mặt trời ở chính giữa.

Không đợi Quý Vân bị ánh sáng chói làm cho đau mắt, hắn đã cảm thấy tâm hồn bị lay động dữ dội.

Lại một lần nữa, ý thức tách ra khỏi thân thể 16 tuổi, giống như bị nhật thực kỳ diệu hút đi, xuyên qua cái hình thoi kia đến một không gian khác.

Lợi dụng chút thời gian còn xót lại cuối cùng, Quý Vân quay người nhìn xuống đồng hồ.

10 giờ 08 phút.

Hắn nhớ kỹ lúc mình tỉnh lại ở trong phòng học cũng cố tình liếc nhìn đồng hồ trong phòng.

Lúc đó là 10 giờ.

Thẻ trải nghiệm này có thời gian 8 phút?

Trong đầu Quý Vân vẫn là dấu chấm hỏi to đùng, mặc kệ cho ý thức của mình bị nhật thực kỳ lạ kia kéo đi.

Rốt cuộc ý thức của Quý Vân lại tìm được nơi cập bến.

Tại sao dùng từ ‘lại’?

Bởi vì hắn lại nằm dưới sàn nhà của bệnh viện, phía trên là ánh đèn âm trần.

“Cậu nhóc, tại sao cậu nằm trên sàn nhà, dù sàn nhà có mát thật cũng không nên…Ôi, y tá, y tá.” Giọng nọi già nua của phó hiệu trưởng Vương vang lên.

Quý Vân không thể động đậy, hắn chỉ có thể nghe được, nhìn được, cảm nhận được thân thể, nhưng không điểu khiện được.

Mọi thứ xung quanh giống như bộ phim, nhưng là bộ phim phát lại.”

“Một y tá nhảy từ quầy tính tiền ra…Giống.”

“Một bác sĩ nam ôm cáng cứu thương tới…Giống.”

Ôi…

Quý Vân cảm thấy đầu vô cùng đau, hắn không thể nghĩ thêm được điều gì khác.

Chuyện quái gì thế này?

Mình chỉ lặp đi lặp lại từ phòng học đến bệnh viện thôi sao?

“Chú ơi, cháu nhờ chú một chuyện, chú tìm hộ cháu người thân hoặc người đi cùng bệnh nhân này với. Nếu có bệnh án thì càng tốt, để chúng cháu tiện cấp cứu.” Bác sĩ nam nói.

“Nhưng, tôi thật sự không biết cậu nhóc này…Tôi…Tôi chỉ…Ồ.” Rốt cuộc, phó hiệu trưởng Vương già nua hình như nhớ ra điều gì, ông tỉ mỉ nhìn lại một lần, rồi giống như bừng tỉnh: “Học sinh, đúng, đây là học sinh cấp ba của tôi, gọi là gì nhỉ, gọi…La Diệu! Đúng, hình như tên là La Diệu.”

La, la cái khỉ gì mà la.

Trong nháy mắt, Quý Vân ước mình có thể cử động, quát cho lão phó hiệu trưởng Vương này một trận.

Có cái tên thôi cũng nhớ nhầm.

Quý là quý trong năm, Vân là mây trên bầu trời.

“Ngài xác định.” Bác sĩ nam thấy vẻ mặt đối phương có phần do dự.

“Thật ra, tôi cũng không chắc lắm, là học sinh của tôi thì không sai được, nhưng tên không biết đúng hay sai. Đơn giản là học sinh đánh nhau, với lại đã qua tầm 10 năm rồi. Haizz, tuổi trẻ xúc động, bình thường tôi chỉ phê bình giáo dục lại bọn nó một phen thôi.” Phó hiệu trưởng Vương nói.

Quý Vân nghe được, hàm răng như muốn cắn nát.

Mình đã đánh thằng cháu trai La Diệu thành như vậy, thế mà chẳng nghiêm trọng bằng việc hôn một bạn học. Không hiểu sao ông có thể làm tới chức vụ phó hiệu trưởng chứ?

“Khoa tim mạch đang bận làm phẫu thuật, cũng đang cứu một mạng người, có thể không ra ngoài được.” Nữ y tá nói.

“Ồ, sao không đổi thiết bị, nếu đổi thiết bị khác nói không chừng có thể chịu thêm một chút, chủ nhiệm Đặng thật là…”

“Hỏng rồi, nhịp tim bệnh nhân bất thường.”

“Lập tức đổi cách khác, đưa kích điện tới đây.”

“Ba hai một.”

“Bịch.”

“Lần nữa, ba hai một.”

“Bịch.”

“Ting ting__________”

Lại là một sợi dây dài trên màn hình điện tâm đồ.

“10 giờ 07 phút.”

“Người bệnh không còn dấu hiệu sự sống.”

Lại một lần nữa ý thức bay lên.

Quý Vân từ trên bàn tỉnh lại.

Quý Vân chẳng thèm để ý thằng bạn đen xì phía sau đang sủa loạn.

Hắn nhẹ nhàng đứng lên đi thẳng tới cửa sổ.

Một quả bóng đúng thời điểm bay tới, Quý Vân không đợi cho quả bóng đập trúng đầu cô bạn đang ngồi trong góc kia, mà tung chân đá bay qua bóng ra ngoài.

Một cú đá bất thình lình mà đẳng cấp, khiến người trong phòng sợ ngây người.

Cô gái trắng trẻo phía bên ngoài trợn tròn đôi mặt.

Phía sau lưng, mắt cô gái đầu nấm Lâu Vũ càng thêm lấp lánh.

Đám con trai ít ỏi còn lại trong phòng đều ‘oa’ lên một tiếng thán phục, đây là sự sợ hãi hâm mộ phát ra từ đáy lòng những đứa con trai.

Nhưng người vừa làm ra hành động kia lại đút hai tay vào túi, thể hiện khí chất chẳng thèm quan tâm, đã thế còn khó chịu nói ra một câu không thoải mái:

“Con mẹ nó, sao mất đi 1 phút vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK