Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hoa lập tức khoát tay, ra hiệu mấy người rời đi nói: “Giải tán, giải tán, đứng đẩy câu chuyện trở nên phức tạp, đây là anh em của tao Quý Vân, lớn lên trên cùng con đường. Bọn mày mở to mắt ra mà nhớ, sau này nó đến đây phải phục vụ giống như phục vụ tao vậy.”

“Mày là Quý Vân sao?” Khánh Phong nghe xong cái tên này, lập tức trở nên hứng thú, sau đó cẩn thận quan sát Quý Vân lần nữa.

Một nhân vật phong vấn thời cấp ba.

Quý Vân cười lạnh.

Xem ra tên Khánh Phong này phải xử lý rồi.

“Hai cô bé, thật sự xin lỗi, chuyện này khả năng có hiểu lầm gì đó, chúng ta ra ngoài nói chuyện này. Khiến hai bé bị sợ hãi, với vị trí người phụ trách nơi này, tôi sẽ đền bù khiến hai em hài lòng.” Giang Hoa nói.

“Chúng tôi muốn báo cảnh sát.” Thọ Thải Hoàn lập tức nói.

“Báo chứ, vừa rồi chưa vào anh đã báo cảnh sát rồi.” Giang Hoa lập tức lấy điện thoại của mình ra, ám chỉ mình đã sớm báo cảnh sát rồi.

Thọ Thải Hoàn và Trì Chi Tuệ vẫn trốn phía sau Quý Vân. Mặc dù, từ khi Giang Hoa xuất hiện luôn nở cụ cười, nhưng vẫn như cũ tạo ra cảm giác sợ hãi cho hai cô bé.

Tạ Vũ và tên to xác bị đánh đến tình trạng như vậy, nhưng tên này tỏ ra như không nhìn thấy, để thuộc hạ kéo hai tên lợn chết này ra ngoài.

“Ra ngoài ngồi chút.” Quý Vân nói với hai nữ sinh.

Hai cô gái khẽ gật đầu.

Lúc ra ngoài, Quý Vân âm thầm đặt điện thoại của mình vào trong túi Thọ Thải Hoàn.

Sau khi vào phòng ngồi xuống, Quý Vân thấy Tạ Vũ và tên to xác đang được đặt nằm trên ghế salon.

Hai tên này bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, bên cạnh có bác sĩ tư nhân đang tiến hành sơ cứu.

“Có chuyện gì mày gọi cho tao một cuộc, cần gì phải ra tay. Chính tao có thể chặt đứt chân Tạ Vũ bồi tội với mày. Mày cần gì động can qua lớn như vậy chứ?” Giang Hoa ngồi ở một ghế sô pha khác, miệng ngậm điếu thuốc, sau đó thoải mái ngồi đợi cảnh sát tới.

“Cháu gái tao gửi tin nhắn cho tao, con bé nói mình và một bạn học bị bắt cóc. Tao theo địa chỉ xông vào đây, bản thân cũng chưa từng điều tra đây là nơi nào, nên cứ tưởng đây là hang ổ của đám bắt cóc.” Quý Vân giải thích đơn giản một câu.

Trong xe, tin nhắn lạ kia chắc chắn là Trần Phụng gửi cho mình.

Bọn họ hẳn cũng đã để ý đến nơi này.

Tất nhiên, Quý Vân không thể lộ ra chuyện này, nên dùng một lý do khác.

Giang Hoa liếc nhìn Tạ Vũ nằm như chó chết ở bên, trong mắt lộ ra sự chán ghét và khinh thường.

Kể cả muốn bắt hai nữ sinh, trước tiên cũng nên lục soát người trước chứ? Người ta còn dấu một cái điện thoại trên người cũng không biết, đúng là ngu hết thuốc chữa.

“Vậy mày ra tay cũng không tính là nặng, nếu là tao chắc chắn đã vặn đầu gã xuống rồi.” Giang Hoa không hề có ý định che trở Tạ Vũ.

“Gã là thuộc hạ của mày?” Quý Vân chỉ vào Tạ Vũ hỏi.

“Thuộc hạ cái mẹ gì chứ? Chỉ là tên làm ăn qua lại chơi chơi, bạn bè bình thường cũng không bằng.” Giang Hoa mỉm cười nói.

“Ông chủ, cảnh sát vừa gọi điện trả lời. Bọn họ nói đường tới đây đã bị lụt, phải một lúc nữa mới tới được.” Lúc này, một nữ nhân viên đi tới, đứng đối diện với Giang Hoa cúi đầu nói.

Giang Hoa gật đầu, rồi khoát tay.

Hai nữ sinh lập tức căng thẳng, tất nhiên hai cô biết đây là địa bàn của người xấu. Nếu cảnh sát không tới, bọn họ chẳng có lấy một chút cảm giác an toàn.

“Cơn mưa đúng là rất lơn, thật sự đi lại không tiện. Nếu không thì vậy đi, tao thay mặt Tạ Vũ trò chuyện với các người chút, xem vấn đề có tìm được hướng giải quyết hay không?” Lúc này, Giang Hoa mới từ tốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK