Hắn vẫn yên lặng nằm úp mặt lên bàn.
Lần này, Quý Vân cũng không làm gì.
Cũng như 10 năm trước mình bị cảm nắng.
Quý Vân dùng 7 phút này để yên lặng suy nghĩ.
Nghĩ thật kỹ về bản thân mình.
Qua nhiều năm như vậy, có phải bản thân mình đã bỏ qua rất nhiều thứ?
Cũng may, Lâu Vũ ở trong góc kia sẽ hóa thành vầng trắng sáng, mặc cho gió táp mưa sa, nở rộ tỏa ra hương thơm mê người.
“Các cậu nghe được chuyện kia chưa?” Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa bàn trên nói.
Nói luyên thuyên.
Những cô gái này nói luyên thuyên sau lưng người khác.
“Bị mẹ ruột của mình đuổi ra ngoài, 8 9 phần bởi vì câu dẫn…Các cậu tự nghĩ đi.”
Bỗng nhiên Quý Vân đứng bật dậy, cầm lên một quyền sách, đi thằng tới chỗ mấy cô gái gái đang ngồi túm tụm lại, đập một phát thật mạnh xuống bàn.
“Bốp.”
Độ dày quyển sách này khá lớn, khiến mấy cô gái sợ hãi biến sắc.
“Cậu làm cái gì thế Quý Vân?” Cô gái tóc đuôi ngựa nói.
“Đúng vậy, có bệnh thì đến phòng y tế mà khám.” Một cô gái lông mày ngắn lên tiếng.
Quý Vân chỉ thẳng vào mặt đám người này, nói cho cô gái tóc đuôi ngựa: “Các cậu có tin tôi kéo các cậu ra ngoài mộ đất sau núi chôn? Các người không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao? Có muốn tôi khắc lên mặt các người không?”
“Sao nào, cậu nổi khùng cái gì, chuyện bọn tôi nói thì liên quan gì đến cậu?” Thật ra cô bạn tóc đuôi ngựa rất sợ rồi, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Các người có biết nói luyên thuyên về chuyện như thế sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho một thiếu nữ trong sạch như thế nào không? Tôi cảnh cáo các người, còn dám nói mò sau lưng Lâu Vũ, tôi sẽ thật sự khắc hai chữ liêm sỉ lên mặt các người đấy. Hai chữ này có bao nhiêu nét, các người hẳn biết rõ chứ?” Quý Vân đang thực sự rất tức giận, nên đã cầm sẵn con dao trên tay từ lúc nào.
Hắn bước về phía trước trực tiếp nắm lấy cổ tay cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia.
Vẻ mặt hung thần ác sát, kèm thêm hành động như ma thần, dọa cho cô bạn học tóc đuôi ngựa suýt khóc.
“Đừng, đừng, cậu đừng vạch, vạch Lữ Tĩnh ấy, chính là cậu ấy…Là cậu ấy lén lút nói cho mình.” Cô bạn tóc đuôi ngựa bị dọa cho ngơ ngác, sợ đến mức nói ra bí mật.
Lữ Tĩnh???
Quý Vân nhíu mày.
Chẳng phải Lữ Tĩnh luôn là cô bạn che chở bên cạnh Lâu Vũ sao?
Cô ngồi cùng bàn với Lâu Vũ, cũng là người bạn thân thiết hiếm có của Lâu Vũ?
“Lại nói xấu người khác, xem ra tôi không thể khách sáo với các người đữa nữa rồi.” Quý Vân lập tức giơ con dao lên.
Thật ra lưỡi dao dọc dấy còn chưa đẩy ra, Quý Vân chỉ giơ lên múa múa mà thôi.
Nhưng trong lớp ai cũng biết Quý Vân bị cảm nắng, đã thế bây giờ đang trong thời gian bị bệnh.
Cô bạn tóc đuôi ngựa bị dọa cho sắp ngất rồi, vội vàng nói: “Là cậu ấy nói, Lữ Tĩnh nói với mình là Lâu Vũ làm xằng bậy với dượng, nên bị mẹ đuổi ra ngoài.”
Nước mũi không tự chủ được chảy cả ra ngoài.
Có lẽ cô gái này bị dọa cho sợ lắm rồi.
Quý Vân có nghĩ nát óc cũng không ngờ kẻ đầu têu lại là người duy nhất trong lớp che trở cho Lâu Vũ.
Người như Lâu Vũ đã đủ đáng thương rồi, bên người lại có một kẻ chuyên bỏ đá xuống giếng. Mà buồn nôn nhất, là cô ta ngụy trang thành người tốt.
Nếu hắn chưa trải qua 10 lần tuần hoàn, thì Quý Vân không hiểu nổi câu chuyện đi xa như vậy.
“Cậu thả mình ra, nhanh thả mình ra, chuyện tập luyện không hề quan hệ chút nào với mình…” Cô bạn tóc đuôi ngựa bị Quý Vân túm khá đau, nhất là vẻ mặt hung thần ác sát đến cực điểm kia dọa, vậy mà buột miệng thốt ra một sự kiện nữa.
“Tập luyện??” Lại lần nữa Quý Vân bắt được điểm mấu chốt.
Còn thông tin?
Lần này, Quý Vân càng không thể buông cô bạn tóc đuôi ngựa kia ra được. Hắn tăng thêm sức lực, thậm chí vì muốn nhanh đạt được thông tin, Quý Vân đã đẩy lưỡi dao dọc giấy hẳn ra ngoài.
“Này, này, bạn học! Cậu làm cái gì đó?”
Đúng lúc này, phó hiệu trưởng Vương đang tuần tra ở bên ngoài vội vàng nói vọng vào.
“Mau bỏ dao xuống, đây không phải trò đùa.”
Cùng lúc đó, Quý Vân cảm thấy hoa mắt, ngay lập tức ý thức thoát ly khỏi thân thể.
Mẹ nó, thời gian lại đến.
Không sao, chút nữa ông mày tính sổ tiếp.
“Ôi, thầy, cậu ấy đang bị cảm nắng, bị cảm nắng đấy…” Giọng người bạn tốt Ngô Khải cũng vang lên.
…
Thởi điểm ý thức khôi phục lại, Quý Vân vẫn nằm trên nền nhà lạnh buốt của bệnh viện.
“Chú, chú xác định chứ.”
“Chắc chắn rồi, thằng nhóc này là học sinh của tôi. Khoảng 10 năm trước, cậu bé đột nhiên trúng tà, cầm con dao dọc giấy vung loạn xạ trước mặt một bạn nữ, may mà tôi kịp thời nhìn thấy, gọi người đưa cậu ấy tới phòng y tế. Ở đó, bác sĩ chuẩn đoán cậu ấy có khả năng bị bệnh di truyền.”
“Tra ra rồi, người bệnh là Quý Vân, có tiền sử bị bệnh tim.”
“Khoa tim mạch còn người nào không?”
“Bọn họ đang tiến hành phẫu thuật một ca rất nghiêm trọng, nhưng hôm nay thật ra có một bác sĩ thực tập đến báo danh.”
“Vậy gọi nhanh lên.”
…
“Tích__________”
“10 giờ 10 phút.”
“Người bệnh đã mất đi dấu hiệu sự sống.”