Đám nhoi nhoi bên ngoài bắt đầu kêu gào.
Quý Vân đứng vững lại, lúc này cả chân và tay hắn đều đầu, vừa rồi va chính diện cũng giúp hắn nhận thức lại.
Hắn nhìn về phía Thẩm Thương Thương, định nhờ sư phụ Thương giúp đỡ.
Thẩm Thương Thương có chút bực mình, mình và tên nam sinh này quen biết gì đâu? Sao lại nhìn mình làm gì?
Có điều, Thẩm Thương Thương đã sớm nhật ra một điểm, chiêu thức của tên nam sinh này với mình rất giống nhau, hình như các chiêu các thức đều có cùng nguồn gốc.
Sư phụ Thương do dự một chút, rồi theo bản năng nắm tay thành hai quả đấm đặt ở eo mình, bày ra một tư thế chỉ có người học qua mới biết.
“Nhu Đạo?”
Rất nhanh Quý Vân đã hiểu.
Thì ra đối phó với loại trâu bò cậy sức này, chỉ còn cách thử qua nhu đạo.
Không không không, không hẳn là dùng nhu đạo hoàn toàn, mình phải sử dụng uyển chuyên cả hai thứ.
Tất nhiên, Quý Vân đã học qua nhu đạo với Thẩm Thương Thương. Mà Quý Vân cũng rất thích tập nhu đạo với Thẩm Thương Thương, bởi vì môn này rất dễ tiếp xúc, nên hắn bỏ ra khá nhiều thời gian tìm tòi.
“Qua hai lần va chạm, thì ra mày cũng thuộc loại thùng rỗng kêu to, tao đã quá coi trọng mày rồi.” Khánh Phong thả lỏng cơ thể, bày ra tư thế tùy ý.
“Tao cũng thấy trận này kiểu gì chẳng thắng, nên chơi đùa với mày chút thôi.” Quý Vân cũng buông lỏng đôi tay xuống.
“Mày thắng tao, tao lập mày thành đại ca của trung học Lập Tuyết.” Khánh Phong nói.
“Đại ca? Tao còn nhiều mơ ước lắm, muốn đi đậu đại học để theo đuổi học tỷ sinh đẹp, ai thèm chơi mấy trò ma ca bông của bọn mày.” Quý Vân cười nhạo.
“Vậy mày định làm gì?” Khánh Phong nói.
“Hoàng Hâm, Giang Hoa cũng nhận tiền đúng không?” Quý Vân mở miệng hỏi.
“A, đúng đúng, thằng đó cũng nhận tiền La Diệu, chính Giang Hoa bày ra trò nói thuốc giả, rồi đổ qua cho cậu.” Hoàng Hâm vội vàng trả lời.
Lúc này, Hoàng Hâm thật sự muốn tẩn La Diệu một trận.
Thằng nhóc Quý Vân này có thể đánh với Khánh Phong, thì làm sao mấy thằng anh em của mình suốt ngày uống rượu chơi bời đánh được chứ?
“Con chó Giang Hoa, không ngờ bán chúng ta?” Ngô Khải nghe xong,thì cơn tức nổi lên.
“Giang Hoa lớn lên cùng một con đường với bọn tao. Vốn dĩ, khi thằng này bán thuốc lá cũng bị người ta bắt nạt, bọn tao đứng ra giúp đỡ, không ngờ vì mấy đồng bạc bán đứng bọn tạo…Tao nghe nói mày đi lại rất gần với Giang Hoa.” Quý Vân hỏi Khánh Phong.
Hắn nhất định phải phải phá vỡ mối quan hệ giữa Khánh Phong và Giang Hoa.
Chỉ có như vậy, mình mới tránh được trận ẩu đả nghiêm trọng kia trong học kỳ hai.
Với lại, hôm nay trước mặt Ngô Khải hắn nói ra Giang Hoa ẩm hiểm và tham tiền thế nào, chắc hẳn sau này bọn họ cũng ít gặp nhau.
“Tao ghét nhất kiểu người chẳng có nghĩa khí như vậy. Nào, tới đây, nếu mày thằng được tao, tao sẽ giúp mày tẩn Giang Hoa một trận, còn chụp lại hình cho mày.” Khánh Phong nói.
“Không cần thiết, chỉ cần mày không qua lại với Giang Hoa là được.” Quý Vân nói.
Giang Hoa biết Khánh Phong là bá chủ trong trường, tất nhiên nghĩ hết mọi cách kết giao với Khánh Phong rồi. Cũng bởi vậy mới lớp 10, hai người đã tạo dựng xong mối quan hệ.
“Được, chỉ là một tên bán thuốc, đã thế thuốc còn chẳng ra gì. Quan trọng, tao cũng không thích đứa bán đứng anh em.” Khánh Phong chẳng do dự chút nào, thằng này căn bản không đặt Giang Hoa vào mắt.
“Chỉ mong mày nói được làm được.” Quý Vân nói.
“Tao là người coi trọng chữ tín, không tin mày có thể hỏi chị Thương Thương.” Khánh Phong nói.
Quý Vân nhìn về phía Thẩm Thương Thương, cô nàng này vậy mà khẽ gật đầu.
“Vậy mày thua thì sao?”
“Mày thích gì cũng được.”
“Vậy mày phải cúi đầu, dập đầu mỗi người ở đây một cái. Sau này, nếu mày nhìn thấy bọn tao thì ngoan ngoãn gọi một tiếng anh là được.” Khánh Phong nói.
“Đươc.” Quý Vân đồng ý không chút do dự.
…
Lần này, Quý Vân không lựa chọn tiếp tục bị động.
Khánh Phong tấn công, Quý Vân cũng lập tức tấn công. Có điều, Quý Vân không định dùng quyền cước của mình đánh gục thân thể rắn chắc của Khánh Phong, mà hắn muốn dùng thế công áp sát đối thủ.
Thiết Sơn Kháo!
Đáng tiếc không có quần yếm, nếu không uy lực tuyệt đối tăng thêm mấy phần.
Khánh Phong định dùng khuỷu tay đỡ đòn tấn công của Quý Vân, nhưng Quý Vân bất chợt thay đổi chiến thuật, sử dụng động tác nhu đạo, túm lấy cổ áo Khánh Phong, sau đó dùng chiêu quật, mạnh mẽ quật Khánh Phong ngã xuống.
Lưng Khánh Phong chạm đất, bịch một tiếng.
Vốn dĩ, đạo là thế võ dùng lực mượn lực, nên thân thể người nào càng rắn ngã càng đau.
Huống chi Khánh Phong thuộc dạng nửa vời, chỉ biết cương, căn bản không biết làm thế nào để phá chiêu.
Khánh Phong cắn răng bò lên, kết quả Quý Vân lập tức tiến lên khóa chặt lại.
Đối mặt với đối thủ nằm sàn, đấm hay đá thật ra rất khó sử dụng, giống như con rắn cuốn lấy cơ thể vậy.
Nhưng nhu thuật của Quý Vân có thể nói nhận được chân truyền từ sư phụ Tifa, đối với loại đối thủ quá thiên về cương mãnh, tuyệt đối không cho đối thủ đứng dậy.
Hắn quảng một cái.
Sau khi Khánh Phong bị ngã, Quý Vân coi Khánh Phong như bao cát, ném tiếp trên mặt đất.
Đây là lần thứ hai bị quật, nhất thời Khánh Phong không thể nào bò dậy nổi.
Mà Thẩm Thương Thương bên cạnh nhìn thấy động tác của Quý Vân, thì khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nam sinh này, tại sao phương diện kỹ thuật giống mình thế?
Thời điểm cấp hai, Khánh Phong đột nhiên phát bệnh, Thẩm Thương Thương dùng mấy chiêu này mới khiến tên này đàng hoàng lại, cho nên Khánh Phong thấy mình thì rất sợ hãi, kể cả lên cấp 3 trở thành đại ca của trường cũng không thoát nổi bóng ma này.
“Bốp.”
Lại một cú quật rất nặng.
Toàn thân Khánh Phong đau nhức, muốn đứng cũng không đứng nổi.
“Mày…Mày.” Ngay cả nói Khánh Phong còn không nói thành lời.
“Đánh tiếp không?” Quý Vân mỉm cười hỏi.
“Không đánh, không đánh, anh rể, em sai rồi.” Khánh Phong vội vàng thay đổi thái độ.
“Cái gì mà anh rể?” Thẩm Thương Thương nghi ngờ.
“Chị Thương Thương, chị đừng giả vờ, nếu nói mấy chiêu quật kia không phải do chị dạy em không tin. Chị nói sớm người này là anh rể của em mới phải, nếu nhìn em không vừa mắt muốn trừng trị một chút, cũng không nhất thiết dùng cách này chứ. Chị cứ gọi em lên, ném em mấy lần cho hả giận là được mà.” Khánh Phong nói.
“Cậu đừng nói vớ nói vẩn, tôi không biết cậu ta.” Thẩm Thương Thương giận không có chỗ phát tiết.
Chính cô cũng đang rất khó chịu đây, sao tên này dùng chiêu thức giống mình thế nhỉ.
Khánh Phong nói ra câu này, thì toàn bộ người trong võ quán lập tức thay đổi thái độ với Quý Vân.
Thì ra như vậy.
Chẳng trách bọn họ nhiều người như vậy, mà Quý Vân chẳng chút sợ hãi nào.
Người mà ngay cả Khánh Phong còn sợ, thì bọn chúng tính cái mịa gì.
“Anh Vân, bọn em sai rồi.” Đám người Hoàng Hâm rất hiểu quỷ củ giang hồ, nên đánh không lại thì cúi đầu, nhận lỗi.
“Cái gì mà anh Vân, gọi là anh rể.” Khánh Phong tức giận mắng, chỉ có như vậy gã mới lấy lại tôn nghiêm được.
“Anh rể, bọn em sai rồi.” Hoàng Hâm và đám người vội vàng sửa lại.
“A, a, a, các người bị điên à, tôi không biết cậu ta.” Thẩm Thương Thương hét lên.
Có điều, nữ sinh nhiều lúc gặp phải tình huống bất đắc dĩ vậy đấy, càng giải thích, thì người khác càng cảm thấy đó là sự thật.
Còn người kinh hãi nhất ở đây chắc chẳng ai qua được Ngô Khải.
Cậu là đứa biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của thằng bạn nối khố.
Sao, sao, sao lại như vậy…?
Rõ ràng nước bọt của hắn trên má Lâu Vũ còn chưa khô mà?
Thu Mộ còn đang chờ dưới gốc cây si đấy?
Không ngờ ẩn giấu ở trong tòa nhà dạy học, có một học tỷ xinh đẹp mà đại ca trường còn sợ?
Sao trong thời gian ngắn này, mọi thứ trật tự trên thế giới đều đảo loạn.
Thằng bạn mình khống chế thời gian chuẩn xác, không phải lên trình độ bậc thầy rồi. Nó hoàn hảo đi từ bụi hoa này đến bụi hoa khác, mà không một cái lá nào chạm vào người được, đã thế còn thành thạo hái đi bông hoa đẹp nhất bụi?
Đúng là cao thủ, không lãng phí bất kỳ giây phút nào.
Đúng là anh rể mẫu mực.
Không, là con súc sinh Quý Vân mới đúng.