Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ, làm sao lại sống lâu thêm một phút?

Quý Vân cứ vậy khó chịu không thôi. Lần này, trong có trình cứu giúp đến cứu giúp không thành công đổi thành 8 phút.

Mình nhớ kỹ trước đó thời gian đọc lên là 10 giờ 07 phút mà.

Việc này chỉ khiển Quý Vân bây giờ càng hoang mang và tò mò.

Lúc này, Quý Vân lại cảm nhận được ánh sáng vô cùng chướng mắt.

Vẫn là ánh sáng này, vẫn là khung cảnh giữa mùa hè bên ngoài cửa sổ.

Quý Vân từ từ mở mắt, mùi thơm sách vở quen thuộc tràn vào, còn pha thêm từng âm thanh ồn ào của thanh xuân.

Theo bản năng, Quý Vân chống tay đứng lên.

“Đừng chạm vào bàn của tao.” Phía sau lưng, giọng nói chẳng chút thân thiện vang lên.

Một thiếu niên đen xì, mặt đầy tàn ngang đang trợn trừng mắt, trông cực kỳ giống con cho Đức không dễ chọc vào.

“Thôi, nể tình mày vừa bị cảm nắng, tao không thèm chấp với mày.” Không đợi Quý Vân mở miệng, tên đen xì bàn dưới lập tức kéo cái bàn của mình về sau thêm một chút.

Quý Vân ngơ ngác.

Cái éo gì vậy? Sao vẫn trở về thời điểm này?

Phòng học 10 năm trước.

Hơn nữa vẫn là ngày đó, vẫn là thời điểm mình vừa trở về trước đây.

“Ầm.”

Một quả bóng từ bên ngoài bay đên, đập nẩy trên mặt bàn mấy lần, sau đó bay thẳng vào đầu cô gái đầu nấm đang đọc sách ở góc phòng.

Vẻ mặt cô gái ngơ ra. Cô gái đầu nấm hình như cảm thấy đau, mới đưa tay xoa lên đầu.

“Mấy người các cậu, không cẩn thận một chút được à, bóng bay vào đầu Lâu Vũ rồi đấy.” Một cô gái trắng nõn đang đứng ngoài cửa sổ quát lớn.

Cô gái vội đi đến bên người Lâu Vũ, nhẹ nhàng an ủi.

“Mình không sao.” Cô gái đầu nấm trả lời.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi luyện tập thôi.”

“Ừ.”

Lâu Vũ cùng cô bạn gái trắng nõn ra khỏi phòng học, vẫn như cũ nhìn trộm Quý Vân.

Quý Vân vẫn nhìn chằm chằm cô ấy, khiến cô ấy cúi đầu trốn tránh.

Đột nhiên tay tay Quý Vân nâng lên, tóm chặt lấy lấy một bàn tay lớn từ phía sau đập xuống.

Quả nhiên là Ngô Khải, bàn tay cậu ta đang định vỗ lên vai mình.

“Phản ứng nhanh thế, mày giả vờ bị bệnh đúng không?” Ngô Khải mỉm cười, nói tiếp: “Đi, đá bóng thôi…”

“Hôm nay nhất định phải đá cho lớp 7 biết, để rửa sạch nỗi nhục nhã?” Quý Vân thăm dò.

“Sao mày biết tao định nói gì. Không sai, phải rửa sạch sự nhục nhã.” Ngô Khải nói.

“Có điều, mày đừng kéo tao.” Quý Vân nói.

“Được, được rồi.”

Tâm thái lần này khác biệt, Quý Vân cẩn thận quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Cũng giống như tất cả đối thoại và tất cả mọi chuyện.

Quý Vân rõ ràng trải qua một lần, hắn không biết vì lý do gì bản thân tiếp tục trải nghiệm thêm lần nữa.

Chẳng lẽ phát động hệ thống gì đó trong cuộc sống, sẽ ở một thời gian nhất định không ngừng tuần hoàn?

Tuần hoàn tại bệnh viện?

Tuần hoàn tại trường học?

Đi đi lại lại giữa nhật thực 10 năm trước và nhật thực 10 năm sau?

“Ngô Khải, đưa đồng hồ cho tao.” Quý Vân nói với Ngô Khải.

“Mày lấy đồng hồ làm gì, nếu không nhanh vào sân sẽ bỏ lỡ thời gian biểu diễn kỹ thuật cho Thu Nhã xem đấy.” Ngô Khải vừa nói vừa cởi đồng hồ ra đưa cho Quý Vân.

Quý Vân nhìn thời gian.

Hiện tại là 10 giờ 03 phút.

Trên sân bóng, đám nam sinh đang thoải mái chơi đùa, mặc kệ mồ hôi tuôn ra như tắm.

Chỗ lối đi, mấy bạn nữ đang chụm lại xì xào bàn tán.

Cách đó không xa, Quý Vân nhìn thấy phó hiệu trưởng Vương. Ông ta đang chỉnh sửa báo tường ở lối vào.

Thi ra, phó hiệu trưởng Vương ở gần đây. Lần trước, hắn không để ý tới, chẳng trách mình và Thu Mộ vừa thân mật ông ấy đã vội vàng đi tới, cũng vừa khớp bắt tại trận.

Trong bệnh viện, người đỡ mình lên cáng cứu thương là ông ấy.

Chẳng qua là hắn của 10 năm sau.

“Lần đầu, phó hiệu trưởng Vương không nhớ ra mình là học sinh của ông ta. Cho nên, lần đầu tiên hai người gặp mặt trong bệnh viên ông ta không nhớ nổi tên của mình.

“Sau đó, mình trở lại 10 năm trước, bởi vì ông ấy nhìn thấy mình ngang nhiên hôn Thu Mộ, nên khiến ông ta có một ấn tượng mãi không quên.”

“Thế là, khi mình trở lại 10 năm sau, khi ông ấy nhìn thấy mình ngã trong bệnh viện và trong quá trình giúp một tay đã nhận ra mình.”

“Sau đó, mình sống lâu thêm 1 phút.”

Quý Vân đứng tại lối đi, bắt đầu tính toán.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút mặt trời treo trên cao.

Đã bị che một phần nhỏ.

Giống như mình tỉnh lại, là lúc mặt trời hoàn chỉnh.

Thời gian đã qua 4 phút, có nghĩa mặt trời thiếu mất một phần.

“Mày làm sao vậy Quý Vân, vẫn khó chịu trong người sao?” Ngô Khải ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Quý Vân, không nhịn được hỏi một câu.

“Đầu có chút ngứa…” Quý Vân gãi đầu, không biết mình rốt cuộc xâm nhập một thế giới như thế nào?

Tại sao chẳng giống trùng sinh trên truyện một chút nào, mình thật sự muốn trở thành một thằng con trai yên lặng trùng sinh thôi mà.

“Có phải đầu óc mày có vấn đề không?” Ngô Khải hỏi một câu.

“Cút.”

Quý Vân nói ra chữ này xong, thì hai ba người vừa vặn đi qua bên này.

Đối phương bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Quý Vân bằng ánh mắt chẳng chút thân thiện gì.

“Có ý gì, mày vừa bảo tao cút sao?” Hình thể tên này vừa cao vừa gầy, bề ngoài thể hiện rõ tính cách hung hăng.

Là thằng chó này.

Buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm đêm qua, chính thằng chó này đã giăng bẫy cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK