“Chú, chú biết người bệnh này sao?”
“Không biết, tôi cũng vừa tới bệnh viện, vô tình nhìn thấy cậu nhóc nằm đây.”
Hay lắm, không ngờ phó hiệu trưởng Vương là người mạnh mẽ loại bỏ hành động yêu đương sớm của học sinh.
“Bác sĩ thực tập của khoa tim mạch mới báo danh hôm nay sao?” Bác sĩ nam nghiêm túc hỏi.
Bác sĩ thực tập?
Không phải trưởng khoa?
“Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, để tôi đi gọi tới.”
Đừng gọi bác sĩ thực tập kia. Mẹ kiếp, tên bác sĩ thực tập kia còn lóng ngóng hơn cả người bệnh là mình, nhanh tới con đường Lão Tượng, gọi bác sĩ Lâu Vũ tới đi.
“Tích__________”
“10 giờ 07 phút.”
“Người bệnh đã không còn dấu hiệu sự sống.”
…
“Bộp.”
Một cú sút, sút thẳng quá bóng bay ra ngoài, Quý Vân thở ra một hơi thật mạnh.
Chuyện gì vậy, em gái Lâu Vũ?
Rõ ràng anh động viên em học y mà, sao em không về đáp lại anh trai chứ?
“Em gái Lâu Vũ, hình như em đang đọc sách đúng không?” Quý Vân vừa mới chết lại tỏ vẻ người vô hại bước tới.
Lâu Vũ cảm thấy anh Quý Vân vừa giúp mình thật đẹp trai, nhưng chẳng biết tại sao trong ánh mắt đối phương giống như một người vừa trở lại dương thế?
“Vâng.” Lâu Vũ gật đầu.
“Vậy em nhất định phải kiên trì với mục tiêu của mình đấy, tuyệt đối không thể bị cuộc sống phồn hoa bên ngoài mê hoặc. Làm Thành mới là quê hương của chúng ta, nếu như trong tương lai có một ngày em trở thành bác sĩ thì nhất định phải cứu chữa nhiều người thân quen của mình, đừng vì con đường hào nhoáng nào đó vứt bỏ chuyện tự hào.” Quý Vân bắt đầu điên cuồng tẩy não.
“Vâng…Dạ…Em cũng nghĩ vậy.” Lần này, nét mặt Lâu Vũ vô cùng thành thật trả lời.
Vậy tại sao em lại thay đổi như vậy chứ?
Vì sao 10 năm sau, anh phải chết trong phòng cấp cứu, còn em không đến kịp?
Đã thế, bởi vì mình không gây ấn tượng cho phó hiệu trưởng Vương, nên bệnh viện chẳng biết mình là thằng nào, cơ hội sống lâu thêm một phút cũng không có.
Lần này, thẻ trải nghiệm chỉ được 7 phút.
Chỉ ngắn ngủi 7 phút thời gian, mình làm sao gieo vào trong lòng Lâu Vũ hạt giống của nghề thầy thuốc, khiến cô ấy kiên trì theo đuổi nguyện vọng này chứ?
“Lâu Vũ, chúng ta đi luyện tập thôi, đừng để mọi người sốt ruột chờ đợi.” Cô bạn học trắng nõn bắt đầu thúc giục.
“Tập luyện chậm mấy phút cũng có sao đâu, để mình với em gái của mình nói chuyện vài câu đã.” Quý Vân nói.
“Em gái cậu?” Bạn nữ có làn da trắng nõn tỏ ra nghi ngờ.
“Chúng tôi sống từ bé đến lớn với nhau trên con đường lão tượng, là thanh mai trúc mã.” Quý Vân nói.
“Thật sao? Nhưng sao mình nghe người khác nói, mấy ngày trước cậu vừa tỏ tình với Thu Mộ?” Bạn nữ lên tiếng hỏi.
Câu này trực tiếp biến sắc mặt Quý Vân thành màu gan heo.
Chẳng hiểu 10 năm trước mình suy nghĩ cái khỉ gì.
Tỏ tình con mẹ gì mà khiến cả trường biết, đúng là học cấp ba ngu không tả được.
“Hình như Thu Mộ đang chờ anh đấy…Em phải đi rồi.” Lâu Vũ cúi đầu, bước nhanh theo cô bạn có làn da trắng nõn của mình.
“Đừng quên mơ ước của mình.” Quý Vân vội vàng nói.
Lâu Vũ và cô bạn kia của mình chẳng nấn ná trong phòng học một giây nào. Có lẽ, trong suy nghĩ của bọn họ, Quý Vân vừa bị cảm nắng với trúng tà chẳng khác gì nhau.
7 phút, chuyện có thể làm thật sự không nhiều.
Nhưng dùng nó để suy nghĩ tính toán lại khá thoải mái.
“Trước tiên, cần phải sắp xếp mọi thứ cẩn thận mới được.”
“Vì sao, trong lần tuần hoàn thứ ba, Lâu Vũ trở thành trưởng khoa?”
“Trong lần thứ nhất, mình cũng tỏ tình với Thu Mộ, đồng thời vị phó hiệu trưởng Vương bắt được, nhưng lần đó người cấp cứu cho mình vẫn là tay bác sĩ thực tập kia.”
“Nhớ kỹ lại nào! À, lúc đó mình đá quả bóng giúp Lâu Vũ, sau đó vẫn tới gốc cây hẹn ước, lừa hôn trộm Thu Mộ, bị phó hiệu trưởng Vương bắt được…10 năm sau, phó hiệu trưởng Vương dính phải hai căn bệnh cao, thân thể gầy tọp, còn Lâu Vũ trở vể Lam Thành trở thành trưởng một khoa tại bệnh viện Lam Dương.”
“Trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì?”
“A…Đau đầu quá.”
Quý Vân có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.
Rất nhanh, thẻ trải nghiệm 7 phút qua đi.
Theo tuần hoàn, Quý Vân trở lại bệnh viện.
Kịch bản vẫn như cũ diễn ra.
Phó hiệu trưởng Vương không nhận ra mình, bởi vì mình không đi trêu ghẹo Thu Mộ.
Vẫn là thiết bị cấp cứu cũ kỹ, vẫn là tên bác sĩ thực tập kia chạy đến.
Mình thật đáng thương, thể chất không gắng gượng nổi 10 giờ 7 phút.
Ánh nắng chiếu vào mái tóc dày của Quý Vân, hắn hít lấy hít để không khí của sân trường.
Đầu óc bắt đầu vận chuyển.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Vì sao Lâu Vũ không trở thành bác sĩ?
Vì sao cô ấy không trở về Lam Thành.
Quý Vân nằm trên bàn, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ trốn ở trong góc đọc sách, trơ mắt nhìn quả bóng bay đập vào đầu cô ấy.
“Phải xem xét lại.”
“Nhất định mình bỏ qua một khâu quan trọng nào đó.”
“Lần tuần hoàn thứ 3 bắt đầu…”
“Không đúng, không đúng, tại thời điểm đầu tiên, vì sao Lâu Vũ không tham gia buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm kia?”
Vì sao cô ấy không tới?
Lớp bọn hắn vô cùng đặng biệt, học cùng nhau từ nhỏ cho đến cấp hai, rồi từ cấp hai thẳng lên cấp ba.
Là bạn học cùng nhau trong 12 năm.
Mà đêm họp lớp đó, chính là gặp lại nhau sau 10 năm xa cách.
Hôm đó, rõ ràng Lâu Vũ có mặt ở Lam Thành, chính Ngô Khải đã nhìn thấy cô ấy tham gia quay phim ở con đường Lão Tượng mà.
Lần họp mặt sau 10 năm này vô cùng ý nghĩa, phần lớn các bạn học sẽ tham gia. Cho dù cô ấy bận bịu việc quay phim nhưng không lý nào từ bỏ không đến được.
Xảy ra chuyện đặc biệt gì sao?