Bạn học Thu Mộ, nếu là cậu có vẻ không thích hợp nha.
“Không còn cách nào khác, lần này việc Lữ Tĩnh làm quá đáng vô cùng, ăn miếng trả miếng. Mình không thể chịu đựng được.” Quý Vân nói.
“Đúng là quá đáng…Mình nghe bọn họ nói, cậu là Lâu Vũ lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã.” Thu Mộ tò mò hỏi.
“Mình, Ngô Khai, và cô ấy đều lớn lên ở con đường Lão Tượng.” Quý Vân khôn khéo trả lời.
“Cũng may, cô ấy có một người anh như cậu.” Thu Mộ gật đầu.
“Ha ha.” Quý Vân mỉm cười.
“Vậy…Nếu cậu đã có đáp án, vậy lời cậu nói trước đó mình xem như cậu nhất thời xúc động, cũng không cần mình đưa ra câu trả lời chắc chắn chứ?” Thu Mộ do dự một chút, rồi mới nói ra câu này.
“Chuyện này, cậu cho mình nghĩ lại cái đã.” Quý Vân gãi đầu nói.
“Mình đã thấy rồi.” Thu Mộ nói xong câu đó, bèn chỉ vào một chỗ dưới tòa nhà dạy học.
Nhìn thẳng tới đó, xuyên qua lớp kính phòng phòng, từ vị trí của Thu Mộ vừa vặn nhìn thấy con đường hành lang kia.
Không có gì bất ngờ, đó là nơi mình ôm Lâu Vũ.
Thu Mộ đã thấy.
Cho nên cô cho rằng, mình đã lựa chọn Lâu Vũ.
Con người có lúc kỳ lạ vậy đó.
Trong lòng Thu Mộ sớm đã có câu trả lời, đồng thời cũng tự tin mình nhất định sẽ nói là lời từ chối chắn nịch.
Nhưng nhìn Quý Vân ôm Lâu Vũ ở hành lang lại khiến trong lòng cô không thoải mái.
Mình chỉ mới làm kiêu ba ngày, mà tên trước mặt này đã đổi qua cô gái khác.
Biết thế, mình chẳng thèm đọc mấy thứ văn học kỳ quái kia nữa, nào là gia tăng thêm chút mơ hồ trong tình càm, toàn thứ vớ vẩn.
Nếu không phải gặp chuyện La Diệu chụp lén, thật ra Thu Mộ chẳng muốn nói với Quý Vân câu nào.
“Thu Mộ, thật ra Lâu Vũ muốn nói lời tạm biệt với mình.” Rất nhanh Quý Vân đã tìm ra lý do giải thích.
“Tạm biệt?”
“Đúng, nói một cách chuẩn xác, mình và cô ấy sẽ cách xa nhau…” Trong mắt Quý Vân bỗng hiện lên một nét ưu thương quen thuộc.
“Cô ấy chuyển trường?” Thu Mộ nghĩ ngay đến kết quả này.
Nhưng, lúc này Quý Vân nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bỗng trở nên trầm trầm có phần chua chát: “Chuyển trường không có nghĩa là vĩnh biệt, mà thật ra…thật ra…mình…”
Cách nói chuyện của Quý Vân khiến Thu Mộ nghi ngờ khó hiểu.
“Cậu làm sao?” Thu Mộ hỏi.
“Thật ra, mình bị bệnh nan y, liên quan đến trái tim.” Rốt cuộc Quý Vân cũng nói ra được câu này.
Bờ môi gợi cảm của Thu Mộ dần mở ra, đôi mắt của con nai kiêu kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
“Khả năng, mình không còn nhiều thời gian.” Quý Vân nói tiếp.
Trên mặt Thu Mộ vẫn còn vài phần không dám tin.
Chẳng lẽ vì vậy cậu ấy mới bị cảm năng?
Cho nên vừa rồi, cậu ấy mới liều mình bênh vực Lâu Vũ?
Rồi vừa xong, cậu ấy mạnh mẽ kéo La Diệu tới…
Những hành động khác thường này bởi vì cậu ấy biết bệnh trong cơ thể mình?
“Mình phải nói lời xin lỗi với cậu, vài ngày trước mình không nên ngáo ngơ nói ra mấy lời mê sảng với cậu, thật ra ngày ấy…ngày ấy…khụ khụ.” Quý Vân bị gió thổi bụi tới làm cho sặc, ho khan mấy tiếng.
“Ngày hôm đó vừa lúc cậu biết được bệnh của mình?” Thu Mộ hỏi.
“Hả, a…Đúng đúng đúng.” Quý Vân khẽ giật mình.
Mịa, sao trước đó mình không nghĩ ra lý do này nhỉ.
Nói như vậy càng tăng thêm mức độ đáng tin.
“Ngày ấy…ngày đó mình vừa biết được cơ thể có bệnh, trong lúc nhất thời không cách nào chấp nhập được, cho nên mình không tự chủ được nói hết suy nghĩ trong lòng. Thật xin lỗi, thật ra mình tới đây không phải muốn nghe câu trả lời chắc chắn từ cậu, mà đến bảo cậu đừng nói.” Quý Vân nói.
Thu Mộ nghe xong, trong lòng càng xấu hổ.
Haizz, mình bị mấy nội dung văn học kia ám ảnh rồi, vậy mà để một bệnh nhân đau khổ chờ đợi ba ngày.
Thời điểm cô còn đang trách cứ bản thân, Quý Vân đã vô tình đọc ra một bài thơ.
Điều này khiến sự lãnh lẽo trong cô bỗng chốc bị hòa tan.
Một người đa sầu đa cảm như vậy, không ngờ vì sự bất công của vận mệnh mà tích cực chiến đấu. Hơn nữa, cậu ấy còn là một chàng lãng tử qua đường che chắn cho mình lúc thích khách tấn công, vậy sao có thể lừa mình được chứ.
Với lại, chẳng có ai dùng lý do bệnh nan y để đùa giỡn cả.
Mình thật tiểu nhân, vậy mà bị hành động tạm biệt chân thành với Lâu Vũ mà khó chịu, suy nghĩ người ta thành một tên thiếu niên dung tục, một người con trai cặn bã.
“Quý Vân, mình tin cậu sẽ chiến thắng được căn bệnh kia.” Thu Mộ khích lệ.
Cô nhẹ nhàng giang cánh tay ra, lần này Thu Mộ chủ động muốn ôm.
Nói tóm lại, trái tim nhỏ của Thu Mộ đã mở ra, đồng tình với cảnh ngộ của Quý Vân, đồng thời thêm sự thích thú với Quý Vân. Cô nghĩ loại con trai ưu tú này có khả năng không được gặp trong tương lai nữa, nên tâm tình trong lòng Thu Mộ đã mất đi sự không chế.
Thời điểm, Quý Vân ôm lấy Thu Mộ, thì con tiểu quý chó chết trong lòng hắn liên tục bơm đểu.
Chớp mắt, toàn bộ tòa nhà dạy học sôi trào.
Quý Vân mặc kệ đám quỷ khóc sói gào. Hắn nhẹ nhàng thơm một cái vào đôi má như quả đào mọng nước của Thu Mộ. Haizz, thật là thơm, thật là non, thật là mềm, thật là ngọt, là thứ mà mỗi khi tỉnh giấc đều muốn nếm thử.
“Súc sinh.”
“Con súc sinh Quý Vân này nhá.”
“Tao nhớ không nhầm, thì vừa rồi trên hành lang nó còn hôn Lâu Vũ mà?”
“Con chó này, nước bọt của nó trên mặt Lâu Vũ còn chưa bay hết đấy…”
“Đúng, tại sao Thu Mộ không ngại, còn chủ động ôm nó nhỉ?”
“Ông trời ơi, Quý Vân sắp đăng cơ sao?”