Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc, nhà Lâu Vũ đã xảy ra chuyện gì?

Quý Vân cảm thấy hiện tại mình nên cùng thằng bạn nối khố Ngô Khải trò chuyện một chút.

Chuyện hóng hớt với thắng này mà nói chẳng khác gì chó ngửi được cứt.

“Không sai, tao không hề mắc bệnh.” Quý Vân nói.

“Vậy…”

“Bỏ qua vấn đề rửa nhục, hôm nay có chuyện quan trọng cần hỏi mày.” Lần nữa Quý Vân nói

“Có…”

“Có cái gì quan trọng hơn rửa nhục đúng không?” Quý Vân hỏi.

“A…Đúng.” Ngô Khải mở to hai mắt nhìn.

“Có.”

Qua một lúc bị mất nhịp nói chuyện, khiến Ngô Khải đang đứng trên hành lang đầy gió ngơ ngác.

Cậu ta có trăm mối nghi ngờ mà không tìm được lời giải, tại sao đối phương biết trong lòng mình đang định nói gì?

Chẳng lẽ, người anh em Quý Vân của mình…Là con giun trọng bụng mình?

“Vì sao, tao vừa đứng dậy, mày đã biết tao sẽ kéo mày…” Ngô Khải chất vấn.

“Mày có nhớ buổi tối, trong nhà Lâu Vũ vọng ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ, sau đó cả xóm đều đồn cha Lâu Vũ bỏ lại hai mẹ con cô ấy xuất ngoại không?” Quý Vân hỏi.

“Chuyện này à, vẫn còn nhớ chút. Lúc đó tao ghé vào cửa sổ nghe trộm.” Hiển nhiên Ngô Khải có ấn tượng với chuyện này rồi.

“Mày nghe được gì?” Quý Vân hỏi.

“Chẳng nghe thấy mẹ gì, chỉ cảm nhận được bầu không khí kia.” Ngô Khải tự hào trả lời.

Đột nhiên, Quý Vân rất mốt đấm cho thằng chó Ngô Khải một cái, tiễn nó về nơi an nghỉ cuối cùng.

“Nhưng, không ngờ lúc đó Lâu Vũ lại trốn ở hành lang dưới nhà tao.” Ngô Khải nói.

Lần này, mắt Quý Vân bỗng nhiên sáng lên, vội vàng hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”

“Mày cũng biết tính cô ấy rồi đấy, khi còn nhỏ nói lắp ba lắp bắp. Nói chung, tao nghe cô ấy nói, mẹ dẫn một người con trai về, đã khiến cha nổi trận lôi đình.” Ngô Khải nói.

“Dẫn cả con trai về nhà?” Quý Vân không hỏi há hốc mồm.

Lúc đó, tất cả mọi người còn nhỏ, nên đối với chuyện dẫn người con trai khác về nhà thật ra cũng chẳng hiểu nó như thế nào.

Nhưng hắn nhớ lại cảnh tượng cha Lâu Vũ đột nhiên nổi cơn tam bành, sau đó lập tức xuất ngoại biệt tăm biệt tích, thì cũng đoán ra được suy nghĩ của người lớn thế nào.

Người có vấn đề không phải cha Lâu Vũ mà là mẹ cô ấy.

Trong ấn tượng của Quý Vân, mẹ của Lâu Vũ không nằm trong số phụ nữ có tính thực dụng.

Ngay từ cách ăn mặc đã không giống với những phụ nữ khác ở con đường Lão Tượng. Theo lý thuyết, cha Lâu Vũ bị bệnh liên miên, vì vậy kinh tế gia đình bị ảnh hưởng, đáng lẽ người vợ trong gia đình không thể duy trì việc ăn mặc quần áo lòe loẹt mỗi ngày mới phải.

Nói cách khác, người con trai được dẫn về kia rất có thể là người dượng đi chiếc Mercesdes-Benz bây giờ.

Mẹ ruột Lâu Vũ và dượng có vấn đề về phẩm đức, như vậy cả hai người bọn họ nói gì cũng không đáng tin.

“Lâu Vũ, em đang đọc sách về y sao?”

“Vâng.”

“Anh hỏi em một chuyện được không…”

“Ngay cả cậu cũng đến bắt nạt Lâu Vũ sao? Hừ, đừng để ý đến cậu ta nữa, chúng ta đi luyện tập thôi.”

Quý Vân nhìn chằm chằm vào cô gái Lữ Tĩnh không dễ chọc này, trong lúc nhất thời chẳng biết đối phó thế nào.

Nói chung nội dung hắn hỏi vừa rồi quá nhạy cảm, dẫn tới Lâu Vũ khó chịu.

Làm lại, không thể hỏi quá thẳng như vậy được.

Ồ!

Ngay lúc này, tầm mắt Quý Vân nhìn thấy một thứ.

Trong lúc vô tình nó bị lộ ra.

Là một quyển sổ có viền màu lam, được đặt dưới quyển sách dày.

Hiển nhiên, quyển nhật ký này đã bị giấu đi, nhưng hình như bị quả bóng kia vô tình va phải, khiến một góc quyển sổ lộ ra ngoài.

Đây chẳng phải bàn của Lâu Vũ sau? Mà quyển nhật ký này…

Sao quen thể nhỉ?

Đây chẳng phải là món quà sinh nhật năm 10 tuổi do mình tự làm sao? Mình tặng cho mỗi đứa nhóc đến dự sinh nhật một quyển.

Lúc đó, mình cũng đưa cho Lâu Vũ một quyển.

Cô ấy vẫn giữ tới bây giờ?

Điều này khiến Quý Vân rất ngạc nhiên.

Hắn quan sát bốn phía, không có bạn nào trong phòng.

Quý Vân làm bộ đóng cửa sổ, cũng dùng một loại hành động sét đánh không kịp bịt tai lấy trộm quyển sổ viền lam kia đi.

Đúng là quyển sổ mình tự làm năm 10 tuổi.

Người không thích nói chuyện đều thích viết nhật ký.

Lời nói không tiện nói cho người ngoài đều sẽ ghi hết vào cuốn nhật ký này.

Ở độ tuổi này ai cũng có suy nghĩ như vậy.

Quý Vân thoát khỏi tên cho Ngô Khải, bèn kiếm một nơi hẻo lánh, mở ra quyển nhật ký màu lam.

Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải là nhật ký của Lâu Vũ.

Mà nó giống như một thế giới thần tiên của Alice do chính Lâu Vũ nghĩ ra. Cô sử dụng những mẩu chuyện của người bên cạnh, người đi đường kể thành một câu chuyện nhỏ.

Kiểu như, một cô gái nhỏ tên là Alice không may lạc vào khu rừng ma pháp, được gia đình nhà gấu nhận nuôi.

Nếu là trước kia, Quý Vân sẽ không thể nào kiên nhẫn ngồi đọc hết thế giới kỳ diệu của một cô nhóc.

Nhưng bây giờ, Quý Vân lờ mờ đoán được trong thế giới tưởng tượng kia, Lâu Vũ muốn nói ra những lời chưa dám nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK