Quý Vân xoa xoa ngực của mình.
Cũng may, không tính là đau lắm.
Nhưng thật sự Quý Vân không ngờ, ở một nơi như trường cấp ba lại xuất viện một giáo viên thuộc hàng cao thủ chuyên nghiệp thế này.
Một đá này không phải đám học sinh chỉ biết biểu diễn Taekwondo kia có thể làm được.
Ngay khi Quý Vân muốn nhìn rõ đối phương là thần thánh phương nào, thì bên ngoài đã vang lên tiếng chạy đuổi dồn dập. Phần lớn đám người này có tóc màu đen, nhưng dưới ánh sáng mắt trời lại hiện lên đủ loại màu sắc.
Đám thanh niên kiểu này tập trung lại một chỗ, chỉ cần học sinh bình thường trong trường thấy sẽ tự giác tránh xa.
Báo thù mạnh đấy.
Không biết con chó La Diệu kia cho đám mất dạy này bao nhiêu tiền.
Chờ đó, chờ bố mày thoát khỏi chuyện này, thì bọn mày biết tay.
“Người đâu rồi?”
“Không biết, bọn tao đuổi từ bên kia tới, rõ ràng nó chạy vào tòa nhà này, vậy mà biến đâu mất.”
“Có phải trốn vào trong rồi không? Vào kiểm tra.”
“Này, mày muốn chết à? Không nhìn rõ đây là câu lạc bộ võ thuật sao?”
“Vào hỏi chút thôi thì ảnh hưởng mẹ gì.”
“Lượn, đến chỗ khác kiểm tra.” Tên thiếu niên tóc xanh bèn lên tiếng chửi một tiếng.
Trong lúc nhất thời, đám người bên ngoài hành lang nhao nhao rời đi.
Cuối cùng, vẫn có một thằng cẩn thận ngó đầu vào xem xét.
Cánh cửa này có ma lực gì, mà để đám thiếu niên ở bên ngoài chẳng coi ai ra gì lại không dám hung hăng, giọng nói cũng nho nhã lịch sự hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ, bởi vì có mặt của thân hình vừa đá mình vừa rồi?
“Chị Thương Thương, có thấy một thằng nhóc xông vào không?” Thằng tóc xanh ngó vào hỏi.
“Không có, cút đi.” Cô gái kia chẳng khách khí chút gì.
“Sao dám nói chuyện với anh Phong như vậy…” Một thằng đệ bên cạnh hét lên.
Nhưng thằng tóc xanh giơ tay vỗ vào trán thằng đàn em một cái, tức giận nói: “Sao dám nói chuyện với chị Thương Thương vậy chứ?”
Tên này mắng xong thằng đàn em, thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Vậy em không làm phiền chị Thương Thương nữa, chúng ta đến chỗ khác tìm xem.”
“Khánh Phong, cậu mới học được chút da lông từ sư phụ, ở trong trường diễu võ dương oai ít thôi, đừng gây chuyện cho sư phụ, biết chưa?” Cô gái đứng ở trong chỗ lờ mờ nói.
“Vâng vâng, chỉ là em đùa giỡn với mấy bạn học thôi, không quấy rầy chị Thương Thương nữa.” Tên tóc xanh khách sáo nói.
Một đám học sinh không tốt nhanh chóng rời đi, trả lại yên tĩnh cho hành lang.
Quý Vân trốn ở phía sau rèm cửa, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, mới từ từ bước ra.
Đây là một căn phòng vô cùng trống trải, so với câu lạc bộ thuyết trình, thì đây chẳng khác nào bố trí như một võ quán.
Mặt trời bị che ngày càng lớn, rõ ràng trời đang ban ngày mà giống như hoàng hôn gần tàn, điều này khiến cô gái đứng ở vị trí mờ tối kia càng đặc biệt trở nên dịu dàng xinh đẹp, tôn lên vóc người nổi bật của cô.
Khăn choàng màu đen mềm mại, được nhét vào trong bộ vest tinh sảo, cùng vòng eo không chê vào đâu được, kèm thêm hoàn cảnh và ánh khác, lại chẳng khác gì võ quán trong anime. Quan trọng hơn, dáng người cô gái trước mặt này, cộng kèm không gian lúc sáng lúc tối, khiến người nhìn cảm thấy vẻ đẹp này không chân thực.
Nói tóm lại, trong đầu Quý Vân hiện lên hình ảnh Tifa trong Fantasy.
“Cảm ơn nữ hiệp giúp đỡ.” Quý Vân ôm quyền, lên tiếng nói với cô.
“Ra ngoài.” Cô gái chỉ vào cửa.
“Đám người kia còn chưa đi xa, để tôi tránh nạn chút đã…Nữ hiệp là huấn luyện viên chỗ này sao? Vừa rồi, cú đá của cô rất chuyên nghiệp, đá bay tôi về phía sau, nhưng vẫn đủ khống chế lực đạo vừa đủ.” Quý Vân nói.
“Ồ? Cậu còn biết tôi khống chế lực?” Cô gái có chút ngoài ý muốn. “Hì hì, tôi có một người bạn, việc chủ yếu của tôi là bồi luyện với cậu ấy.” Quý Vân nói.
Vừa nói chuyện, đầu Quý Vân vừa suy nghĩ, không biết cô gái trước mặt này là ai?
Thời kỳ hắn học cấp ba, quả thật trong sân trường có mấy nhân vật nổi trội.
Đương nhiên cũng có bảng xếp hạng ác nhân.
Mà trong bảng xếp hạng ác nhân, thằng chó tóc xanh vừa rồi có một vị trí.
Còn tên tóc nâu được người khác gọi là anh Hâm tuy cũng trâu bò đấy, nhưng luận về bối cảnh hay thực lực thì không có tuổi so với Khánh Phong.
Ngay cả người trong bảng ác nhân như Khánh Phong còn phải cung kính với cô gái này, đúng không hề đơn giản.
Quan trọng nhất, cách cô ta da chiêu, khiến hắn gặp qua không thể quên được.
Tuyệt đối là cao thủ, chỉ có người chuyên nghiệp mới làm được.
“Vừa rồi một đá kia tôi không hề thu chân, mà ngược lại cậu, khả năng chịu đòn rất tốt.” Cố gái nói.
Vừa tôi tên Khánh Phong gọi cô gái này là ‘chị Thương Thương’.
Cái tên Thương Thương này chẳng lẽ là…
Thẩm Thương Thương?
Người này đoạt huy trương vàng toàn tỉnh dành cho lứa tuổi học sinh?
Không đúng, không đúng.
Bây giờ, cô gái này còn chưa nhận được danh hiệu kia.
Mà phải mất một năm sau đó mới đạt được.