Quý Vân đi tới thôn Thọ.
Hắn đã đạt được đáp án mình muốn.
Đúng vậy, đối với người dân thôn Thọ mà nói, đây là khoảng thời gian rất đặc biệt.
Có một số ít người tế tự vào hôm nay, có cúng bái vong linh, cũng có cúng bái thần linh.
Người ở thôn Thọ không phải chỉ sống ở Lam Thành, mà từ nơi khác chuyển tới.
Có lẽ, nơi ở trước đó, bọn họ coi tháng 7 là tháng cúng bái, có thể cúng bái cả tháng.
Nhưng sau khi di chuyển đến đây, vào tháng 7 ở khu vực này thời tiết luôn hanh khô, không phù hợp để cúng bái. Cho nên, phần lớn tuân thủ quy định nơi ở mới, bọn họ dần chuyển tập tục từ cúng bái qua tổ chức tiệc. Nhưng có một nhóm tư tưởng cũ, bọn họ cảm thấy làm vậy không yên lòng, nên vẫn lựa chọn phương pháp cúng bái.
Thọ Cửu nói với Quý Vân, gia tộc của bọn họ đã có một bộ phận tách khỏi thôn Thọ, bọn họ chia ra sinh sống bên trong nội thành.
Đồng thời, có một bộ phận người, bọn họ không nghe khuyên bảo, vẫn như cũ lựa chọn truyền thống trước khi di chuyển.
Bạn họ sẽ đốt những tiền giấy hình tròn.
Mà đốt ở xung quanh mộ ở trên núi.
Núi Vân Miếu, có rất nhiều mộ.
Sau khi trò chuyện với Thọ Cửu, Quý Vân càng cảm thấy khả năng kia rất có thể là nguyên nhân.
“Cậu là học sinh trung học Lập Tuyết?” Thọ Cửu hỏi dò.
“Đúng vậy.” Quý Vân gật đầu.
“Tôi có một người cô, cũng không phải thân thiết lắm, hình như cô ấy mở một quán bán đồ ăn vặt ở trung học Lập Tuyết. Không biết cậu đã từng ăn chè cô ấy nấu cho chưa?” Thọ Cửu mỉm cười nói.
“Cô của anh? Là người mở quầy ăn vặt ở trung học Lập Tuyết.” Quý Vân hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy biếu cho phó hiệu trưởng Diệp của các cậu không ít tiền, để lấy được vị trí mở quán đồ ăn vặt kia đấy.” Thọ Cửu nói.
Không đúng, không đúng.
Quý Vân chẳng biết tuần hoàn bao nhiêu lần, nhưng quán bán đồ ăn vặt kia chẳng phải là người con trai trẻ tuổi sao?
Chờ đã, chờ đã, có gì đó sai sai…
Trong ấn tượng từ đầu, thời điểm mình học năm thứ ba cấp ba, quầy bán đồ ăn vặt đó hẳn là một người phụ nữ có tuổi.
Sao hôm nay, người này không trông quán?
“Cô của anh có con trai sao?” Quý Vân vội vàng hỏi.
“Có chứ, có tận 6 người con trai, trong đó có một người thích chơi bời lêu lổng.” Thọ Cửu nói.
“Tóc ngắn, mặt khỉ?” Quý Vân hỏi tiếp.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì đúng rồi, chuẩn rồi.” Ánh mắt Quý Vân đột nhiên sáng lên.
Chủ quán bán đồ ăn vặt hôm nay là một người trẻ tuổi.
Nhưng ấn tượng của mình với vị chủ nhân ấy luôn là một người phụ nữ lớn tuổi.
Nói cách khác, người phụ nữ đó hôm nay có việc, nên bảo con mình trông hàng giúp.
Trường học rất gần Vân Miếu.
Nếu như chủ quán bán đồ ăn vặt đó là người thôn Thọ, vậy khả năng bà lên núi đốt vàng mã.
Một đầu mối cực kỳ quan trọng. Thêm dự kiện này, thì nguyên nhân ngọn núi phía bắc bốc lửa do ngon người lại tăng thêm một phần.
Cô giáo Nam Mộng Thiển.
Cô cũng quá giỏi rồi đó.
Lần sau gặp lại cô, mặc kệ bị nói là biến thái cũng phải ôm cô một cái.
Haiz, cũng may cô đang trong thời gian thực tập, mình mới được hưởng thụ phục vụ miễn phí này.
Cũng chẳng biết, với trình độ tâm lý như vậy, mười năm sau sẽ thu phí như thế nào? Có lẽ được tính theo phút nhỉ?
Mặc kệ.
Nếu mình có thể sống sót, dù táng gia bại sản cũng phải đi ủng hộ sự nghiệp của cô giáo.
Tâm lý đã không còn gặp vấn đề, cũng muốn mạnh mẽ trò chuyện một lần chứ.
Cô luôn thể hiện bộ mặt chẳng có tý vui vẻ nào, vậy mình sẽ khiến cô vui vẻ.
Cô mỉm cười thật đẹp.
Tìm được manh mối, ý chí chiến đấu của Quý Vân bắt đầu sôi sục lại, cảm giác mình có thể chiến đấu thêm 100 hiệp nữa.
Nếu có thể giải quyết vấn đề lửa cháy ở ngọn núi phía bắc, thì Quý Hòa Sơn sẽ thêm một con đường sống để lựa chọn?