Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như em không biết, thì không thể vào phòng tham gia câu lạc bộ sao?” Quý Vân không trả lời mà hỏi ngược lại.

Không biết vì cái gì, Quý Vân cảm giác được tính cách cao ngạo của vị giáo viên nam này. Rõ ràng nhà trường thông báo rõ ràng, bất kỳ học sinh nào đều có thể câu lạc bộ hè nếu muốn, vậy tại sao ông ta không hoan nghênh mình?

“Bất kỳ một học sinh nào yêu thích thơ ca hiện đại, tôi đều rất hoan nghênh, còn dùng hết khả năng truyền tải kinh nghiệm. Nhưng nếu người đó có mục đích riêng, phá hỏng bầu không khí câu lạc bộ lại khác. Thi từ là thánh khiết, mỗi vị thi nhân đều rất đáng kính trọng.” Vị giáo viên này giống như quyết tâm muốn giáo dục tên nam sinh không biết trời cao đất rộng này, nên nói một tràng dài.

“Thầy, vậy em có nên đổi thành bước chân trái vào căn phòng thi từ thần thánh này không?” Quý Vân hỏi.

“Cậu có ý gì? Tôi chỉ nhắc cho cậu biết, muốn học phải sự dụng cái tâm cho việc học, phải có lòng kính ý, chứ không phải chỗ này là nơi đám nam sinh các cậu chơi đùa?” Giọng nói của vị thầy giáo trẻ này thêm vài phần nghiêm khắc.

“Vậy vì cái gì thấy cảm thấy em đến đây không phải cố gắng học?” Quý Vân tiếp tục hỏi ngược lại.

“Vậy cậu nhìn rõ một chút, trên bảng đen kia viết bài thơ gì? Là do ai sáng tác?” Hình như vị giáo viên này đang mất dần kiên nhẫn rồi.

Vốn ông ta muốn dùng điều này giáo dục lại tên nam sinh kia một chút, không để cậu ta khinh nhờn thơ ca hiện đại, nhưng không ngờ miệng lưỡi tên này khá cứng, câu chuyện cứ đảo qua đảo lại, hoàn toàn không tỏ thái độ thuần phục gì cả.

“Anh là trời tháng tư của trần gian.”

Đón một con gió mát, Quý Vân hất mái tóc trước trán lên rồi từ từ ngâm bài thơ.

“Anh là làn khói tỏa trong buổi sáng tháng tư.

Gió hoàng hôn mềm mại, các vì sao

Vô tình nhấp nhát, hạt mưa rơi xuống cánh hoa

Nhẹ nhàng, thẳng đứng chính là anh

Anh đeo vòng hoa trên đầu

Hồn nhiên trang trọng

Anh là vầng trăng tròn trong đêm.”

Ngay lúc đọc đến hàng chữ ánh trăng tròn, Quý Vân cố ý nhìn vào chỗ Thu Mộ, sau đó mới từ từ đọc tiếp những vần thơ phía sau.

“Anh là gốc cây hoa nở, là chim én

Hót trên sà nhà…”

Từng câu từng chữ nhẹ nhàng vang lên, không giống như người đứng trên sân khấu diễn thuyết, mà chỉ vẹn vẹn dùng giọng đọc bình thường nhấn nhá theo điệu, lại gằn từng chữ nhẹ nhàng kể lại, cộng thêm một chút dịu dàng…

Thu Mộ nhìn lại người bạn học đứng trước của phòng, ánh mắt không tự chủ được bỗng biến hóa.

Có thể nói, một đứa con trai tuổi thiếu niên đọc thơ sẽ rất đẹp, ánh mắt đám con gái trong phòng có phần lấp lóe, nhất là cách đọc của Quý Vân có gì đấy rất tình cảm, giống như một người đứng trên đỉnh núi, một lãng tử tự do kiếm tìm, bỗng nhiên nhắm mắt lại toát lên vẻ từng trải mà u buồn.

Quý Vân đọc trọn vẹn bài thơ từ đầu đến cuối, khiến vị nam giáo viên trẻ tuổi ngạc nhiên.

Nói thật, anh ta còn chưa viết hết cả bài thơ.

Nhưng anh bạn này rõ ràng rất quen thuộc, đọc vô cùng lưu loát, nhẹ nhàng từ tốn.

“Ừ…được, cậu vào vị trí đi, rất tốt.” Vốn dĩ vị giáo viên này lộ ra mấy phần xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn phải gạt đi, nở nụ cười trừ ngượng ngùng, mời Quý Vân vào lớp học.

Quý Vân nhẹ nhàng gật đầu, thoải mái bước vào trong phòng.

“Ồ, bạn Thu Mộ, cậu cũng ở đây sao, thật không ngờ.” Quý Vân tới thẳng chỗ Thu Mộ, sau đó vụng về biểu diễn.

Màn trình diễn này của hắn khiến người xung quanh đều thấy buồn cười.

Kể cả Thu Mộ.

Vậy mà vừa rồi tên này còn tỏ ra vô cùng chuyên chú, văn thơ lênh láng, vậy mà mới bước vài bước đã lộ nguyên hình.

“Bạn học, nhường chút, mình và cô ấy học cùng lớp. Trước đó, chúng mình còn ngồi cùng bạn, nên mình quen với bạn ấy hơn chút, thân thiết hơn.” Quý Vân không hề khách khí chút gì, lập tức đuổi một tên con trai đang ngồi bên cạnh Thu Mộ.

Tên nam sinh này trợn tròn mắt nhìn.

Cậu chưa từng thấy qua tên nào mặt dày như vậy.

Quý Vân trực tiếp ngồi xuống, khiến tên kia không thể không di chuyển.

“Đây là tác phẩm ‘anh là trời tháng tư của trần gian’, thật ra còn có một tin đồn bởi vì Lâm Huy Nhân nhớ Từ Chí Ma…” Vị giáo viên trẻ bắt đầu giảng giải về bài thơ.

Anh ta cũng không phải giảng quá sâu.

Những năm này, có quá nhiều thanh niên sử dụng thơ ca làm đồ trang điểm, tô son trát phấn lên mặt mình. Bọn họ dùng hai từ ‘văn nghệ’, nhưng người thật sự học tập sáng tác lại quá ít.

Thời điểm, Quý Vân học cấp hai, thật ra bản thân có chút thiên phú về văn học, lúc đó cũng điên cuồng theo đuổi văn thơ hiện đại, nhưng những thứ bay bổng nho nhã không thể tồn tại lâu trong tâm trí một thiếu niên ham chơi được.

Bóng rổ, bóng đá, game, …Đủ các loại hoạt động càng hấp dẫn Quý Vân hơn.

Một tác phẩm văn học vĩ đại chỉ có thể do một tác giả có tầm nhìn và khí độ, chứ không phải loại người thanh cao mình có chút kiến thức là vỗ ngực ‘tôi học được, cấp bậc tôi cao hơn’.

Vị giáo viên dạy thơ ca này đúng kiểu điển hình trường hợp sau. Quý Vân chẳng có chút cảm xúc nào với anh ta, nên nghĩ thầm chi bằng ngồi nhìn tập thơ, mặc kệ đám người xung quanh muốn làm gì thì làm, từ từ đọc, từ từ nghiền ngẫm…

Thời điểm cấp hai, mình còn lãng mạn và ngây thơ, đọc những vần thơ này lên đều mặc sức tưởng tượng thứ đẹp đẽ.

Hiện tại đọc vào, Quý Vân không còn cảm xúc đó nữa, đủ loại đẹp đẽ giống như gió thoảng mây trôi, khó mà nắm bắt được, cũng giống hắn hối tiếc, hồi ức chua xót không cam lòng, nhưng khi tỉnh lại vẫn chết lặng như cũ.

“Reng reng…”

Lúc vị giáo viên nam kia đang cảm thán bài thơ, thì điện thoại vang lên.

Hẳn anh ta có việc quan trọng, nên khi nghe xong bỗng nhíu mày.

“Thầy có việc gấp, trương trình học hôm nay kết thúc sớm chút, các em có thể tự do giao lưu thi thơ hoặc làm việc khác cũng được.” Nam giáo viên nói xong bèn vội vàng rời khỏi phòng học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK