Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miệng Ngô Khải quên cả khép lại.

Quý Vân làm gì đấy?

Học sinh nhiệt huyết trong trường đã thấy nhiều?

Nhưng đánh tốt như vậy sao? Tuy nói hai người có sức chiến đấu không nhỏ từ bé, có điều Quý Vân là đòn hôm nay quá mạnh mẽ, quá thô bạo, khiến người ta thích thú.

Bọn chó chết này, Ngô Khải đã ngứa mắt từ lâu.

“Anh..Anh Vân, em..em sai rồi.” Rốt cuộc, Hoàng Hâm bắt đầu xin tha thứ.

Nếu thằng này còn không xin tha thứ, chỉ sợ miệng bị vả cho câm luôn.

“Là La Diệu cho em tiền, nhờ em chỉnh anh. Nhưng anh Vân, sau hôm này em sẽ xử thằng này cho anh….Cho anh bớt giận?” Hoàng Hâm ôm mặt, co quắp nằm một góc cầu xin.

Rốt cuộc, Quý Vân cũng dừng lại, nhưng toàn thân vẫn tỏa ra khí tương hoang dã khiến người xung quanh khiếp sợ.

“Nhớ phải chụp ảnh đấy.” Quý Vân nói với Hoàng Hâm.

“A?” Ban đầu Hoàng hâm còn chưa hiểu, nhưng sau đó phản ứng kịp, thì ra đánh xong La Diệu mình phải chụp ảnh làm kỷ niệm, thế nên vội vội vàng vàng gật đầu: “Không vấn đề, không vấn đề, em sẽ chụp nhiều góc độ, nhất định khiến anh hài lòng.”

Quý Vân bỏ qua cho Hoàng Hâm, sau đó đi về phía vị trí chờ ngoài sân.

“Bộp bộp bộp.”

Quý Vân vỗ vào chỗ Quý Phong đang ngồi ba tiếng. Nhưng tên này khác với mấy thằng cà lơ phất phơ xung quanh, giờ phút này Khánh Phong ngồi đó eo thẳng tắp.

Khí chất tên này khác hoàn toàn bộ dáng vừa rồi, bởi ở trong sân thi đấu Khánh Phong biến mình thành một thiếu niên võ giả, tuy trên gương mặt vẫn nụ cười du côn, nhưng ánh mắt lộ ra sự thoải mái và hung ác.

Quý Vân thể hiện vượt ngoài ý muốn của tên này.

Có điều, Khánh Phong giống như bất chợt tìm được niềm vui, khiến cả người hưng phấn cùng mong đợi.

Vốn dĩ, gã cảm thấy môi trường trong trường học có quá nhiều thứ nhàm chán, nên bản thân mới vừa học được nửa năm đã đánh tất cả mấy thằng có chút tính khí trong trường.

Từ khi gã một mình một người cho đến bây giờ có rất nhiều người đi theo, nhưng mỗi ngày nhìn thấy đám người bị mình đánh còn phải cười ha hả nịnh mình, khiến gã cả thấy mệt mỏi.

“Quý Vân đúng không? Sao trước đó chưa nghe ai nhắc đến vậy?” Khánh Phong đứng lên, sau đó khởi động làm nóng người.

So với mấy thằng nhóc kia đã có sự khác biệt rất lớn, thằng này không phải xoay cổ, hay bẻ khớp ngón tay, mà tung ra từng cú đấm vào trong không khí, mỗi cú đấm đều vang lên vù vù.

Nhưng cú đấm này vừa phải đủ mạnh đủ nhanh mới xuất hiện âm thanh được.

Bởi vì Khánh Phong nhìn ra Quý Vân chuyên nghiệp, nên mới cố tình thể hiện khả năng của thiên tài võ thuật.

Quý Vân cũng đồng dạng dùng lễ đáp trả.

Mặc dù hai người khởi động qua, nhưng trong mắt đám lưu manh, vị trí hai người đã lên cao không ít.

“Hai người các cậu, điểm đến là dừng, nghe rõ chưa?” Thẩm Thương Thương cũng nhận ra chuyện bất thường, nên nhấn mạnh yêu cầu.

Hai người không trả lời, ánh mắt Quý Vân nhìn thẳng vào Khánh Phong.

Hiển nhiên Khánh Phong là người có tính công kích rất mạnh, nên gã từng bước áp sát Khánh Vân, sau khi thăm dò một chút, bèn tung ra một cú đấm.

Cú đấm này đủ so với người trưởng thành huấn luyện một năm, nếu nó trúng phải người thiếu niên chưa dậy thi hoàn toàn, nhất định đủ sức đánh gãy mấy cái xương.

Quý Vân nhận thấy áp lực, bèn lùi lại phía sau tránh né.

Khánh Phong giống như biết được Quý Vân sẽ làm gì, thì lập tức thu lại lực cú đấm, rồi vung tay trái lên với lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn.

Quý Vân lập tức nâng tay lên, bảo vệ trước mặt mình.

Dù là thế, Quý Vân cũng cảm nhận được khí thế cú đấm đó, còn vị trí phòng thủ ở tay truyền tới cảm giác đau nhức nóng bỏng kịch liệt.

Thằng nhóc này.

Lực tay trái mạnh thật đấy.

Cũng may hắn nhiều lần trải qua huấn luyện với sư phụ Thương, Quý Vân đã luyện ra ý thức đối mặt với biến chiêu của kẻ địch.

Tuy hắn bất ngờ, nhưng không hề bối rối.

Lực cú đấm này nếu chạm vào người, sẽ khiến người đó không thể nào chịu nối, thậm chí nếu đánh vào vào vị trí chỗ yếu của tay cũng khiến gãy xương.

Quý Vân lùi lại phía sau lần nữa. Lần này lùi lại, hắn cũng khiến bản thân rơi vào không gian vô cùng bị động, phía sau là tường, khả năng né tránh cực ít.

Cũng vì vậy, Quý Vân cố tình lộ ra sơ hở, để cơ thể mình đứng không vững, giúp Khánh Phong có cơ hội bồi thêm một đấm.

Khánh Phong bị lừa thật.

Gã không để thân thể mình cân bằng lại đã tung ra một đấm.

Quý Vân nhẹ nhàng né tránh cú đấm này của đối phương, thuận thế khom người xuống phản kích bằng một đấm vòng về phía sau lưng đối thủ.

Tốc độ phản ứng của Khánh Phong rất nhanh, thời điểm Quý Vân ra chiêu, gã cũng kịp xoay người, tạo ra một tư thế phòng thủ tuyệt đối.

Quý Vân đấm, gã dùng tay ngăn lại.

Quý Vân tung cú đá ngang hông.

Khánh Phong lập tức dùng đầu gối cản lại, chuyển thành tư thế quyền Thái.

“Thằng này học cả quyền Thái?” Quý Vân hơi ngạc nhiên.

Chẳng trách nắm đấm, khuỷu tay, đầu gối lại rắn như vậy. Mấy lần Quý Vân cứng đối cứng với Khánh Phong đều có cảm giác xương cốt vô cùng đau đớn.

Kể cả nắm giữ kỹ xảo, khả năng chiến đấu, kết hợp với năng lực phản ứng xuất sắc, nhưng cái thân thể thiếu niên này của Quý Vân lại chưa từng rèn luyện bài bản.

Còn Khánh phong đã luyện qua rất nhiều năm, nắm đâm, đầu gối, khuỷu tay, kèm thêm khả năng bộc phát kinh khủng. Hắn có cảm giác nếu mình ăn một chiêu vào người, về cơ bản xương cốt không thể nào chịu được.

“Chỉ biết lùi, tránh hết bên này bên khác, có đánh không?”

“Đúng vậy, chẳng phải vừa rồi ngông cuồng lắm sao? Vậy mà không dám cùng đại ca đánh chính diện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK