Cũng bởi vì phó hiệu trưởng Vương ở bệnh viện không nhận ra mình, nên bệnh viện không thể tra ra bệnh án của mình?
Nói cách khác, thời gian sơ cứu đến lúc bác sĩ trả về cũng chỉ có 7 phút là tèo.
Lần trước được 8 phút, bởi vì mình hôn Thu Mộ và bị phó hiệu trưởng Vương nhìn thấy. Phó hiệu trưởng Vương khắc sâu ấn tượng chuyện này, dù 10 năm cũng không thể quên, nên bệnh viện kịp thời tra ra tình trạng của mình, rồi dựa vào bệnh án giúp mình sống lâu hơn 1 phút trong phòng cấp cứu.
“Nói cách khác, kết quả của 10 năm sau ra sao phụ thuộc vào việc mình làm bây giờ thế nào, nó ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình cấp cứu…”
“Nếu bệnh viện sớm biết thông tin cá nhân của mình, hoặc tìm ra cách gọi đến một bác sĩ chuyên nghiệp có thể phẫu thuật giúp mình, hoặc…”
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vỗ vào vai Quý Vân, khiến mạch suy nghĩ bị cắt đứt.”
“Một cú sút này của mày xứng đáng được ghi vào sử sách, phải công nhận vừa rồi mày quá đẹp trai. Xem ra, bóng đá là công cụ giúp mày thoát khỏi bệnh tật. Đi thôi, đi tới sân bóng, vùi dập đám cháu trai lớp 7, nhất định phải rửa sạch nỗi nhục này.” Ngô Khải nói với Quý Vân.
“Đưa đồng hồ cho tao.” Quý Vân nói.
“Làm gì?”
“Lấy ra.” Quý Vân không chút khách sáo nói.
Quý Vân giật lấy đồng hồ của Ngô Khải, rồi trực tiếp đi tới gốc cây Si.
Dù thiếu đi một góc nhỏ nhưng mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng chói chang. Ánh sáng chiếu vào cây si rậm rạp, biến thành từng tia sáng nhỏ, sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tội tạo ra một khung cảnh đẹp tuyệt vời.
“Thu Mộ.”
“Ơi?”
“Thật ra mình mắc phải một căn bệnh…”
“Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Cậu cứ coi mình như chú ngữa lãng khách qua đường…”
Ánh mắt như băng ngàn năm của Thu Mộ bỗng suất hiện một chút dịu dàng, mà trong hốc mắt bỗng chốc xuất hiện một giọt nước như sương sớm.
Trời ạ, câu mà bạn nam này nói lại là câu thơ mình thích nhất.
Vậy, cậu ấy nhất định không phải lừa mình.
“Vậy được rồi.”
“Hả…”
“Cậu…” Thu Mộ biến thành một chú nai con bối rối.
“Ôi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, mình không kiềm lòng được, mặc dù mình đã cố gắng cưỡng ép bản thân, nhưng thân thể vượt qua tầm kiểm soát của mình, thật sự xin lỗi, Thu Mộ…A, thì ra mình có thể sống qua cái nóng mùa hè, đã thế con nhìn thấy nét dịu dàng như nước của Thu Mộ.”
“Hu hu hu~”
Phía sau gốc cây, có mấy em gái đã khóc thành tiếng.
“Học tỷ, chị đồng ý anh ấy đi, khăn giấy của chúng em không đủ dùng nữa rồi, hu hu hu.”
Quý Vân sững người, sao trước đó mình không nhìn thấy phía sau còn có người?
“Đúng vậy, hôn lên mặt thực sự quá đáng tiếc, anh chị biết hôn kiểu Pháp không?”
Trong lòng Quý Vân đang âm thầm giơ con tay cái cho mấy đứa em này. Thế gian toàn báo thủ là nhiều, chứ người nâng lên lại quá ít.
“Mấy đứa làm gì đấy?”
“Nơi thánh địa như sân trường lại làm chuyện như vậy dưới ban ngày ban mặt.”
Rốt cuộc, phó hiệu trưởng Vương bụng bia đã giết tới.
Lúc này, Quý Vân tranh thủ xem đồng hồ.
Còn thừa lại một chút thời gian, Quý Vân vội vàng lớn tiếng tuyên bố chủ quyền với Thu Mộ.
“Em là Quý Vân, Quý là mùa Thu, Vân là mây yêu Mộ.”
“Oắt đờ…”
“Quá tuyệt vời học trường.”
“Rất đẹp trai, em thích học trưởng kiểu mạnh mẽ thể hiện tình cảm này! Học tỷ thật hạnh phúc.”
10 giờ 06 phút 56 giây.
10 giờ 06 phút 57 giây.
Ba!
Hai!
Một!
Đến giờ.
7 phút!
Lần này là 7 phút.
Quý Vân dùng xong thẻ thử nghiệm lần này, ý thức bay thẳng về phía mặt trời đang bị chó cắn kia.
“Ông nội mặt trời.”
“Muốn gì phải nói, ít ra phải ý ử một câu chứ.”
“Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, đừng đưa tôi tới bệnh viện.”
Hắn muốn đàm phán một phen, nhưng ông nội mặt trời còn đang bận đối phó với thiên cẩu cắn nuốt, đâu còn tâm tư quan tâm đến Quý Vân gọi tầm bậy tầm bạ.
“Cậu nhóc, mặt đất dù có mát thế nào cũng không nên nằm xuống vậy chứ…A, a… Cậu không phải là đứa bé, nói yêu Thu Mộ giữa sân trường… Quý Vân, thằng nhóc nhà cậu…” Phó hiệu trưởng Vương đến đúng giờ.
“Cậu bị sao vậy, sao nằm trên đất giả chết? Cậu…Cậu không thoải mái chỗ nào?”
“A…y tá, y tá.”
Chẳng biết tại sao, lần này Quý Vân có cảm giác phó hiệu trưởng Vương lại già hơn.
Mà bụng ông ấy chẳng còn là bụng bia nữa, chỉ còn lại thân hình gày gò ốm yếu.
Lần này, Quý Vân quan sát mọi thứ rất kỹ, thì phát hiện ra trong tay phó hiệu trưởng Vương cầm một bệnh án. Thời điểm, ông ấy giúp bác sĩ nam một tay, Quý Vân vô tình nhìn thấy kết quả của bệnh án.
“Cao huyết áp, đường huyết cao.”
Phó hiệu trưởng Vương bị ‘song cao’?
Bị đường máu cao và huyết áp cao giày vò trong khoảng thời gian dài, dẫn đến không muốn ăn, cơ thể gầy gò?
Nhưng vì sao, ba lần trước gặp trong bệnh viện, hắn vẫn nhìn thấy phó hiệu trưởng Vương có bụng?
Lần tuần hoàn này của mình, hẳn là tuân theo kịch bản của lần thứ nhất trở về mà?
Có điều, lần này phó hiệu trưởng Vương còn nhận ra mình nhanh hơn, đồng thời có sự thay đổi thật lớn, vậy yếu tố nào khiến ông ấy ngã bệnh?
Chẳng lẽ hành động của mình 10 năm trước khiến huyết áp tăng cao?
Minh thổ lộ với Thu Mộ, rồi sau đó phó hiệu trưởng Vương bắt được phê bình một phen…Sau đó sảy ra chuyện gì?