Giang Hoa biết mình hút thuốc, thời điểm nghỉ giữa tiết nhất định sẽ tới đây.
La Diệu gọi mấy thằng ất ơ, giả vờ ở chỗ này mua thuốc, sau đó Giang Hoa lấy cơ đau bụng, nhờ mình đứng đây trông hộ. Cuối cùng, anh Hâm gây chuyện, đánh cho mình một trận ở chỗ này.
Đây đúng là mùi vị của thằng bạn mình rồi.
Sau 10 năm, thủ đoạn của nó càng ghê gớm hơn, trực tiếp cho mình xấu hổ vô cùng.
Con chó Giang Hoa này bán đứng bạn bè. Chuyện 10 năm sau lừa bố mày, bố mày còn chưa tính xong, lại định chơi bố mày tiếp à?
“Nói cái gì, tao chỉ hỏi máy thuốc này có phải giả hay không? Mày đưa cho tao hút thuốc giả, tao cho mày chết.” Anh Hâm tóc nâu nói, ngón tay chỉ vào Quý Vân đã đổi đành bàn tay vỗ vỗ vào mặt.
Mặc dù việc chính của hắn là nhân viên ngoài biên chế của hiệp hội cứu trợ, nhưng công việc có tính chất công ích này phần lớn khá nhàn rỗi, đồng thời nghèo đến mức ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Cho nên, Quý Vân và Ngô Khải làm rất nhiều nghề phụ.
Nhân viên nhà hàng cao cấp.
Shiper siêu tốc toàn thành phố.
Bảo vệ các hoạt động biểu diễn lớn.
Luyện tập cùng đám võ sĩ trong các cậu lạc bộ.
Dù sao, thời gian dài cũng gặp phải mấy cao thủ chuyên nghiệp, nên khả năng của bọn họ cũng vậy tăng lên.
Quý Vân nhẹ nhàng nghiên đầu qua một bên, thoải mái tránh thoát cái tát bất thình lình của đối phương.
Sau đó, Quý Vân dùng khuỷa tay ra đòn, cho thằng kia một cái cùi chỏ.
“Á…” Vương Hâm đau đớn la lên, cậu ta hoàn toàn không nghĩ Quý Vân sẽ ra tay trả đòn.
Vài thằng đệ thấy anh Hâm ăn thiệt thòi, bèn vung nắm đấm muốn xông lên.
“Phó hiệu trưởng Vương, sai ngài lại tới đây.” Bỗng nhiên, Quý Vân hét lên thất thanh.
Mấy thằng đang muốn vây công lập tức đình chỉ động tác, đồng loại quay đầu nhìn lại.
Kết quả, phía sau lưng bọn chúng chẳng có ai.
Làm quái gì có phó hiệu trưởng Vương nào.
Lại xoay người, bọn họ đã thấy Quý Vân đang bị vây lại lẻn ra ngoài, cũng thi triển kỹ năng chạy 100 mét để trốn.
“Mẹ nó, đuổi theo.” Tóc nâu anh Hâm hét lên tức giận.
Tố chất thân thể Quý Vân lứa tuổi thiếu niên rất xuất sắc, bởi không ít lần theo đuôi mấy vận động viên leo núi chuyện luyện tập.
Còn đám ất ở phía sau cả ngày uống rượu đánh bài, chơi game cả đêm, sao đủ bản lĩnh mà đuổi, nên Quý Vân dễ dàng cắt đuôi bọn họ.
“Phế vật, phế vật thật, vậy mà để cho nó trốn thoát được.” Đúng lúc này, từ góc tường, một thằng đeo trước ngực cái máy ảnh, tức giận mắng chửi.
Người này chính là La Diệu.
Thằng này đang định chụp lại cảnh tượng be bét của Quý Vân cơ.
Ai biết được, một đám có tiếng lưu manh trong trường lại chẳng làm được gì Quý Vân.
Phải biết rằng, vừa rồi hành động thân mật của Quý Vân và Thu Mộ đã chọc đúng vào vẩy ngược của La Diệu.
Kết quả, tên này rải tiền trả thù, không ngờ chẳng làm được gì.
…
Quý Vân đâu có ngu.
Nhiều người vây lại mình như vậy, dù cho thật sự đánh nhau hắn vẫn tự tin mình không sao, nhưng ăn mấy đấm mấy đã là điều không thể tránh được.
Trên người dính phải vài dấu chân, tất nhiên gây ảnh hưởng đến hình tượng thiếu niên nhanh nhẹn ở trường của mình rồi.
Quý Vân có thể không bị sao mà vẫn trả thù được.
“Ngăn nó lại.” Tóc nâu anh Hâm bỗng nhiên nhìn đám thiếu niên phía trước hét lớn.
Quý Vân muốn chạy vào tòa nhà dạy học, nhưng phát hiện có một nhóm người có lẽ là đồng bọn của tên anh Hâm kia.
Thằng dẫn đầu tóc màu xanh, chẳng thèm mặc đồng phục, mà áo sơ mi không khuy đến tận rốn.
Có thể dưới dâm uy của phó hiệu trưởng Vương mà có thằng học sinh không cần mặc đồng phục, thì Quý Vân đã biết thằng này khó xơi rồi.
Quả nhiên, thằng tóc màu xanh này thấy náo nhiệt, thì trên mặt bèn nở nụ cười, giống như một buổi sáng nhàm chán bỗng gặp một chuyện vui. Sau đó tên này lao như chó điên tới.
“Mẹ nó.”
Quý Vân nó giọng mắng.
Trốn vào trong tòa nhà dạy học khả năng không được.
Hắn liếc qua tòa nhà tổng hợp bện cạnh. Quý Vân không nghĩ nhiều mà xông thẳng vào tòa nhà tổng hợp.
Nhà tổng hợp có chức năng gì, thật ra Quý Vân chẳng hiểu lắm.
Cũng may, trong tòa nhà tổng hợp có hành lang, cầu thang, phòng học, phòng thí nghiệm, nên tìm một chỗ trốn cũng khá nhiều.
Tuy nói, sau 20 phút mình sẽ thoát khỏi nơi này.
Nhưng trải qua mấy lần tuần hoàn trước, hắn hiểu kể cả mình bị tách ra thì cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Quý Vân còn niên thiếu kia, sau khi thấy mình bị cảm nặng tỉnh lại, bỗng phát hiện có hai nhóm côn đồ đuổi đánh, thì không biết bất lực và hoang mang tới trình độ nào.
Cũng may, còn mấy phút nữa.
“Cạch.”
Quý Vân đột nhiên đẩy phòng hoạt động chung ra, rồi nhẹ nhàng đóng của lại.
Bên trong không có ánh đèn, rèm cửa bị kéo một nửa, mặc dù bên trong trống trải, nhưng mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo.
Ngay khi Quý Vân tìm được một chỗ trốn tuyệt hảo, thì một dáng người mau lẹ như mèo thoát ra.
Sau đó, đối phương nhảy lên một cái, một hành động nhấc chân đẹp đẽ khiến Quý Vân có cảm giác mình bị kéo vào một cảnh trong anime, rồi ngay lập tức một cái chân dài mạnh mẽ đá thẳng vào ngực Quý Vân.
“Bốp.”
Cả người Quý Vân lùi về phía sau mấy bước. Ngay lúc hắn lấy lại được cân bằng, thì ngực truyền đến một cảm giác đau nhức, khiến thân thể không nhịn được ngã ngửa về phía sau.
Cũng may, trên sàn nhà trải thảm.
Nếu không, một cú đã này cũng đủ khiến mình gãy mấy cái xương.
Lực bộc phát thật mạnh.
Đáng mừng là sàn nhà khá mềm, đồng thời sức mạnh đối phương không cao, nếu không một cú đá này đủ để đá thân thể mình ép vào tường.
“Hừ, ai cho phép mấy người nghiện thuốc các cậu vào đây?” Một giọng nói rõ ràng kèm theo sự kiêu ngạo vang lên.