Lời thì thầm của Quý Hòa Sơn mang theo một sự van xin vô tận. Ông khẩn cầu người vợ đã khuất, khẩn cầu thần linh hồn đã khuất một chút hi vọng nhỏ nhoi trong lúc tuyệt vọng nhất. Nếu chỉ có một mình ông. Có lẽ ông sẽ sẵn lòng chấp nhận số phận của mình, chôn cất tại đây có lẽ là ý nguyện của ông. Nhưng lần này còn có Quý Vân. Cơ thể của Quý Hòa Sơn không ngừng run rẩy. Quý Vân chưa bao giờ thấy ông sợ hãi như vậy. Ông không hề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.