Quý Vân nằm trên nên gạch men của bệnh viện, trong lòng thoải mái cho dù phải chết ở đây cũng được, hắn chẳng có gì phải tiếc nuối nữa. Cứ mỗi năm qua đi, thời điểm hắn nhớ lại cảnh khải trức, trong lòng khó chịu vô cùng, như đứt từng khúc ruột. Bây giờ thì tốt rồi. Rất tốt. Nếu mình có cơ hội tỉnh lại, vậy cuộc sống của mình trước đó đi theo con đường nào? Dù thế nào chăng nữa, hắn cũng muốn đẩy sự tức giận đó ra khỏi cơ thể mình. Ồ. Lần này lại hướng về cây cột
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.