“Bịch.”
Bánh trước xe máy mạnh mẽ chạm vào mặt đất.
Giảm sóc hoàn hảo, tiếp đất hoàn mỹ.
Quý Vân bóp mạnh tay ga, một lần nữa trở thành còn ngựa chiến, để lại bóng lưng tiêu sái cho người già người trẻ trong công viên ngơ ngác nhìn theo.
“Ba lô thiết kế riêng cho trái tim chắc hẳn độ giảm sóc không phải dạng vừa chứ nhỉ?”
Quý Vân thoát ra khỏi công viên, đồng thời nhìn lại thời gian.
Hẳn là đủ.
Tiếp theo chỉ cần xuyên qua đường hầm Trấn Thủy Sơn Lão, là có thể đi tới bệnh viện Lam Dương rồi.
Lam Thành thuộc dạng thành phố non xanh nước biếc, tuy rằng làm ăn phát đạt nhưng vấn đề phiền phức gặp phải không hề ít.
Quý Vân vẫn còn hưng phấn bởi vì một loạt động tác kích thích ở công viên, thì cảnh tượng trước mắt lại khiến sắc mặt trở nên âm trầm.
Từng thứ từng thứ một đập vào mắt hắn khiến Quý Vân có suy nghĩ muốn quay đầu.
Con đường đang thi công?
Xe máy không thể qua?
Quý Vân âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Sau đó, hắn thấy lốp xe của mình ướt sũng, khiến trong lòng càng dâng lên loại cảm giác chẳng lành.
Quý Vân tiến gần hơn chút nữa, thì một vũng nước lớn đập vào mắt.
Cảnh tượng đó khiến Quý Vân tuyệt vọng. Cái vũng nước kia lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, vậy mà lấp kín lối vào đường hầm.
Giống như đường hầm bị một hồ nước lớn giam cầm.
Phía trên đường hầm là ngọn núi nhỏ, trên đó sừng sừng hệ thống chắn nước. Vậy mà giờ nhìn nó chẳng khác gì một công trình trẻ con.
Lam Thành là một thành phố bao quanh bởi núi và sông, nên địa hình mặt đất khá phức tạp. Thành phố đã xây dựng rất nhiều hồ nước nhỏ ở gần núi, nên kể cả lũ lụt cũng đối phó bình thường, nhưng không ngờ hôm nay một tuyến đường giao thông lại bị nhấm chìm.
Đường ống nước có vấn đề?
Hay cơn mưa tầm tã đêm qua gây nên?
Hay một cái hồ nào đó quá tải tràn ra?
Quý Vân vẫn không hiểu nổi nguyên nhân thế nào.
Hiện tại, hắn muốn đổi một tuyến đường khác là không thể nào, còn muốn vòng qua ngọn núi này dưới tình huống núi cao cũng phải mất hơn 20 phút, mà thời gian còn lại chỉ tầm 15 phút.
Cưỡng ép chạy qua?
Khả năng không lớn, cả xe sẽ bị chìm trong nước.
Với lại, đi qua chẳng có ý khả năng nào, dưới đó ngâm quá nhiều đồ vật này nọ.
“Reng reng reng.”
Lúc này, điện thoại của Quý Vân vang lên.
Là Ngô Khải gọi tới.
“Quý Vân, tao vừa xem tin tức, đường hầm Trấn Thủy Sơn đã bị ngập.”
“Tao biết rồi.”
“Đổi lại con đường khác phải mất thêm 10 phút nữa. Có lẽ nhiệm vụ lần này không hoàn thành được. Haizz, chúng ta đã cố hết sức rồi.” Ngô Khải nói.
Quý Vân cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên một chút tòa nhà Cổ Lão đang đứng sừng sững kia.
Trời ngày càng mờ, rõ ràng là buổi sáng, mà sao giống như hoàng hôn.
“Làm thế nào đây?” Quý Vân không chấp nhận bản thân bị vấn đề ngập lụt đánh bại.
Dù sao, đây là hai mạng người.
Bởi vì Quý Vân hiểu rất rõ, người chờ đợi hiến tặng, hai người nguyện ý hiến tặng đều thuộc loại người vô cùng chân trọng tính mạng của mình. Bọn họ so với mấy lão già ở bên ngoài công viên kia đáng sống hơn nhiều.
“Thế nhưng…”
“Muốn chạy qua Trấn Thủy Sơn này, chỉ được 15 phút… Đủ rồi.” Quý Vân tự hỏi tự trả lời, rồi từ trên xe nhảy xuống.
“Điên à? Ngay cả vận động viên quốc gia còn chưa chắc làm được, huống hồ thân thể mày thế nào mày còn không rõ sao? Alo alo, mày có nghe tao nói không vậy…”
Quý Vân cúp điện thoại, nhét điện thoại vào trong túi sách của mình, sau đó bỏ vào cốp xe máy, còn mình phóng thẳng lên núi.
Trước đó, Trấn Sơn Thủy có một con đường nho nhỏ.
Nó đã từng nằm trong khu vực quy hoạch, nhằm thúc đẩy giá trị ngọn núi và giảm tải tình trạng giao thông của thành phố. Nhưng xung quanh xây dựng khá nhiều từ đường, nên dân chúng không đồng ý.
Cuối cùng, chính phủ lựa chọn mở một con đường hầm đi xuyên núi.
Riêng việc mở đường hầm độ khó đã cao hơn, còn phải kéo dây điện, làm đường ống, làm trạm phát tín hiệu, đã thế tòa nhà cao nhất mang tính biểu tượng của Trấn Sơn Thủy lại không thế phá bỏ, kèm theo khu vực phố cổ xung quanh vô cùng phồn hoa, khiến sự việc ngập nước thế này chẳng phải hiếm có gì.
Quý Vân phi nước đại chỗ dốc núi. Hắn chẳng quan tâm đến bụi gai quẹt vào xước hết da chân, mà cứ thế chạy lên từng bậc cầu thang trên núi, sau đó thuận tiện đi lên con đường đá xanh dẫn đến Trấn Sơn Thủy trước mặt.
Nhất định phải đến được Trấn Sơn Thủy.
Trên ngọn núi này có con đường dọc theo sườn núi, phía cuối con đường chính là cửa sau bệnh viện Lam Dương.
Từ cửa sau đi vào chính là con đường đi bộ ngắn nhất.
Mặc dù bộc phát ra tốc độ đạt cấp bậc vận động viên…Nhưng chẳng phải mình đã từng được tính là một vận động viên cực hạn sao?
Phi nước đại trên đường đồi núi lại là khái niệm khác.
Mới qua mấy phút, Quý Vân đã có cảm giác cơ bắp toàn thân đau nhức.
Không thể nào giữ nguyên tốc độ được.
Nếu không khó mà chịu nổi.
Quý Vân cắn chặt răng, mặc kệ thân dưới tình huống quá tải, cố gắng tăng tốc lần nữa.
Nhưng hắn chỉ mới tăng tốc vài mét, thì xương cốt khắp thân thể giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy.
“Bịch bịch bịch!!!!”
“Bịch bịch bịch…bịch.”
Nhịp tim liên tục tăng lên, khiến Quý Vân có cảm giác chỉ cần thêm một nhịp nữa sẽ nổ tung.
Nhưng hắn nhìn xuyên qua hàng cây trước mặt, bỗng nhìn thấy tòa nhà màu trắng trước mặt.
Đây chính là bệnh viện Lam Dương.
Quý Vân vượt qua Trấn Thủy Sơn, bắt đầu xuống dốc.
Giai đoạn này, thân thể Quý Vân không cần phải phát lực, mà thân thể cứ thế ngã về phía trước. Hắn cố gắng cưỡng ép giữ vững cân bằng, để cho mình không ngã xuống.
Gần rồi!
Rất gần rồi!
Chắc chắn đủ thời gian!
Người bạn trái tim, đừng hoảng sợ!
“Ầm…”
Thân thể hắn và bờ tường mạnh mẽ va chạm, lúc này thân thể Quý Vân mới có thể ngừng lại.
Lúc trước, hắn không có cách nào dừng lại thân thể mình.
Còn bây giờ, từng cái xương, từng múi cơ giống như không thuộc về mình.
Nhưng cửa sau bệnh viện đang ở trước mắt mình.
Hắn bỏ qua cơn đau vừa va chạm, Quý Vân cũng không biết sức lực từ đâu đang đốt cháy cơ thể, cứ thế bước về phía trong bệnh viện.
…
Trước sảnh lớn bệnh viện, một vị bác sĩ trung niên cấp bậc phó viện trưởng và một y ta đang thấp thỏm chờ đợi. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm về phía cổng bệnh viện.
Bỗng, từ phía sau núi có người xuất hiện, toàn thân anh ta đỏ như nung lửa, đi đến vỗ vỗ vai bọn họ.
“Là…Là trái tim…trái tim…” Người này không cách nào nói chuyện bình thường được.
“Cậu là Quý Vân của hiệp hội cứu viện?” Phó chủ nhiệm trung niên nói.
Quý Vân cởi ba lô đặc biết phía sau lưng ra, run rẩy đưa cho vị bác sĩ phó chủ nhiệm.
“Là trái tim vừa được hiến tặng.” Vị y tá bên cạnh lên tiếng.
“Cuối cùng cũng tới, lập tức tiến hành phẫu thuật.” Vị bác sĩ trung niên này biết, mình đang chiến đấu cùng với Diêm Vương, nên không nói thừa một hai lời, mà ôm lấy ba lô chuyên dụng chạy tới thang máy.
Nữ y ta cũng bước nhanh theo.
Vốn dĩ Quý Vân muốn đi cùng, nhưng hai chân hắn bây giờ đã từ chối giao tiếp.
Người bệnh viện được điều động tới, rất nhanh đã có hai bác sĩ biến mất khỏi tầm mắt Quý Vân.
Quý Vân giống như một con rối vừa bị cắt đứt dây điều khiển, dùng một loại hành động kỳ lạ xoay một vòng nằm lên ghế bên cạnh.
Quý Vân biết, hai vị bác sĩ kia đang chiến đấu với tử thần, không lo cho mình được.
Chỉ cần giải phẫu thành công…
Quý Vân nằm ở cái ghế lạnh như băng.
Hắn nhắm mắt lại.
Thân thể hoàn toàn bất động, nhưng nội tạng bên trong giống như một lò luyện có thể nổ tung bất kỳ lúc nào…
Mà trái tim đang nhảy nhót điên cuồng kia, hình như có cảm giác mệt mỏi.
Tại trong nháy mắt, Quý Vân có cảm giác nó muốn đình công.
Hít!
Hít!
Hít!
Hít…Hít không được không khí…
Giống như máy móc bị trục trặc khắp mọi nơi, trong nháy mắt sụp đổ.
Một thân thể hết đề kháng, bỗng chốc nhồi máu.
Thở không ra hơi, lục phủ ngũ tạng va chạm, thân thể và tứ chi không còn một chút cảm giác nào.
Quý Vân cố gắng phát ra âm thanh, nhưng không biết vì sao chẳng tạo ra được chút tiếng động nào.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng mọi thứ, cũng có thể nghe thấy mọi thứ xung quanh, giống như bản thân bị đưa vào khu cách lý, cắt đứt với thế gian hoàn toàn.
Cuối cùng, thân thể Quý Vân không thể nào khống chế được nữa.
Quý Vân tuột xuống ghế, cả người giống như con rối bị cắt đứt hết tất cả các giây.
Người xung quanh chú ý, mãi đến khi Quý Vân triệt để ngã xuống mới tập trung lại.
“Cậu bé, cậu nhóc, nằm trên đất mát cũng không nên…Này, cậu nhóc..” Một ông cụ đi tới, lập tức hỏi thăm mấy câu.
Khi ông cụ phát hiện ra khuôn mặt trắng bệch của Quý Vân mới ý thức được tính nghiêm trọng sự việc, nên vội vàng hô to.
“Y tá! Y tá!”
Y tá cách đó không xa cũng phát hiện ra tình huống bên này, trong đó có một vị y tá không kịp đi đường cửa, mà nhảy qua bàn tình tiến.
“Bệnh nhân này có bệnh án gì không?” Y tá vội vàng hỏi thăm ông cụ.
“Tôi không biết cậu bé này là ai, tôi không rõ.” Ông cụ trả lời.
“Người bệnh không thở được nữa rồi, chuẩn bị cho thở ô xy.” Lúc này, một vị bác sĩ vội vàng ôm cáng cứu thương tới, nói cho y tá biết.
Nữ y tá cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu.
“Bác, phụ một tay, đỡ cậu ta lên cáng cứu thương, chúng tôi phải đưa cậu ta vào phòng cấp cứu.” Bác sĩ nam nói.
“Được.” Ông cụ coi như nhiệt tình, lập tức giúp bác sĩ đỡ Quý Vân lên cáng cứu thương.
“Bác, chút nữa giúp chúng tôi một việc, tìm sao người thân hoặc người đi cùng với cậu ta. Tôi cần biết tên tuổi, bệnh án, của cậu ấy để tìm ra thuốc kịp thời…” Bác sĩ nam nâng cáng cứu thương lên, đồng thời nhờ vả ông cụ đang hỗ trợ.
“Tôi không biết cậu nhóc này…Haizz, được rồi, tôi sẽ cố hết sức.” Ông cụ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đồng ý nhờ vả từ bác sĩ.
Quý Vân mấp máy miệng.
Thật ra hắn đang cố hết sức để nói chuyện.
Hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình, chỉ là mọi thứ có chút mơ hồ, giống như bản thân đang đứng giữa làn sương mù.
Hắn có thể nghe thấy, nghe rõ tất cả âm thanh, kể cả đoạn thối thoại giữa bác sĩ và ông cụ.
Chỉ là, hắn không cử động được.
Hắn giống như một linh hồn hoạt bát bị giam giữ ở bên trong một thân thể không còn sự sống.
Nó giống như linh hồn và thân thể đã bị cắt đứt liên hệ.
Quý Vân được đưa đến phòng cấp cứu.
Đèn led hắt ánh sáng chiếu rọi xuống, khiến tầm nhìn của Quý Vân càng trở nên mơ hồ.
Hắn có thể cảm giác được xung quanh mình có rất nhiều người, từ bác sĩ cho đến y tá.
Bác sĩ và y ta hành động rất nhanh và chuẩn xác, chớp mắt trên người Quý Vân đã cắm đủ các loại dụng cụ, ống.
“Chuyện gì vậy, bình ô xy đâu?” Bác sĩ nam chất vấn.
“Tôi cũng không biết, chủ nhiệm Đặng không cho lấy ra.”
“Người bệnh không tự hít thở được, mà lão quỷ Đặng…Đi gọi người của phòng tim mạch tới.” Bác sĩ nam nói.
“Người của phòng tim mạch đang phẫu thuật…A, tôi nhớ ra rồi, người này hình như là chàng trai chuyển phát nhanh đã đưa trái tim kia đến.”