Việc La Diệu chụp lén Bạch Nguyệt Quang cũng không được, mình không cho phép.
Quý Vân quả quyết đứng ra.
Có điều, lần này Quý Vân không lựa chọn nói cho Thu Mộ biết mình mắc bệnh nan y.
Quý Vân âm thầm đi theo La Diệu, muốn xem tiếp theo thằng chó này định làm gì.
“Mẹ nó, làm cái gì vậy, không ngờ xóa hết bảo tàng mình tích cóp bao lâu nay.”
“Chờ đó, bây giờ ông mày tìm người xử lý mày, Quý Vân.”
La Diệu vừa đi vừa mắng.
Lách qua đám người, La Diệu âm thầm đi tới khu vực gần núi phía sau trường.
“Anh Hâm, đi mua thuốc sao?” La Diệu nhìn thấy Hoàng Hâm, bèn chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Tóc nâu Hoàng Hâm nói.
“Lần trước, chẳng phải em nói sẽ mời anh sao? Hôm nay, anh Hâm muốn thuốc gì, em mời?” La Diệu lấy tiền tiêu vặt ra, trực tiếp đưa tới.
“Người anh em, có phải gặp chuyện gì khó chịu hay không? Nói cho anh.” Mặt mày Hoàng Hâm bỗng tươi rói.
Hành động chủ động hiếu kính của La Diệu khiến Hoàng Hâm vô cùng hài lòng.
“Lớp của em có một thằng tên là Quý Vân…” La Diệu lên tiếng nói ra tính toán của mình.
“Không thành vấn đề, có điều hôm nay là ca trực của phó hiệu trưởng Vương, mấy người bọn anh muốn làm gì cũng khó.”
“Em có cách.” La Diệu nở nụ cười, sau đó trực tiếp đi tới quán nhỏ của Giang Hoa.
Quý Vân ở trên tầng tòa nhà tổng hợp nhìn thấy hết cảnh này.
Quả nhiên, La Diệu đưa một tờ đỏ đỏ cho Giang Hoa, sai Giang Hoa phối hợp một chút.
Động tác Giang Hoa nhận tiền vô cùng nhanh gọn, như sợ La Diệu đổi ý vậy.
Quý Vân cười nhạt.
Giang Hoa à?
Chỉ cần cậu do dự một chút, tôi còn cho cậu chút thể hiện.
Hành động này của cậu ta, khiến Quý Vân bắt đầu nghi ngờ. Có phải, trận đánh nhau kéo cả mình và Ngô Khải đi, khiến cả hai nghỉ học có phải do Giang Hoa cố tình đổ hết trách nhiệm lên người mình và Ngô Khải không?
Tóm lại, loại người như Giang Hoa, Quý Vân sẽ không tin dù chỉ một chút.
Quay về câu lạc bộ võ thuật, Quý Vân định luyện tập với Thẩm Thương Thương một chút.
Không ngờ, cửa phòng đã bị khóa.
Giống như, Thẩm Thương Thương đã đi đâu từ sớm.
Nếu là trước đó, Quý Vân khẳng định sẽ hoang mang, nhưng nhiều lần thăm dò quy tắc tuần hoàn, Quý Vân hiểu rõ đây không phải là thế giới lặp đi lặp lại hoàn toàn.
Có một số chuyện như thường lệ xảy ra, nhưng chưa hẳn giống nhau như đúc.
Tóm lại, Thẩm Thương Thương cảm thấy luyện tập một mình quá nhàm chán, mà ở lại một mình chỗ này chẳng có nghĩa lý gì, nên sớm khóa cửa rời đi.
Còn 10 phút thời gian, ánh mắt Quý Vân không tự chủ được mà nhìn về phía hàng rào, nơi phân chia giữa trường học và xã hội.
Đúng vậy.
Mình đi tới đi lui nhiều lần như vậy, nhưng chính mình còn chưa ra ngoài trường học lần nào.
Bên ngoài thế nào đây?
Lam Thành 10 năm trước….
Quý Vân cẩm lấy một cây bút, viết cho bản thân một tờ giấy, nhắc nhở bản thân đừng hút thuốc nữa.
Hắn không muốn Quý Vân còn niên thiếu sợ vì cảm nắng mà bị tâm thần phân liệt, nên hắn cố tình viết chữ sấu một chút, giống như trong trường có một người tốt nào đó nhắc nhở hắn.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Quý Vân thấy phía cổng trường có một điểm dừng xe bus.
“Ai trong đội tình nguyện nhanh trong lên xe khỏi lạc, chúng ta phải nhanh chóng lên đường.” Một vị giáo viên đang cầm lá cờ màu đỏ nói.
Quý Vân biết mình đi bộ sẽ chẳng đi được bao xa, thế nên quyết định đi theo đám học sinh này, ngồi trên chiếc xe bus tình nguyện.
Vì để mọi thứ hợp lý, Quý Vân nhặt trên mặt đất một cái băng quấn cổ tay, rồi đeo ở cánh tay mình.
Vừa mới vào lớp 10, còn chưa gặp phải áp lực cực lớn của thi cử.
Với lại, bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, lớp 11 lớp 12 đang điên cuồng học thêm, nhưng lớp 10 lại có phần thoải mái. Giống như trại hè, trường học tổ chức khá nhiều hoạt động, để học sinh tham gia.
Câu lạc bộ đá bóng.
Câu lạc bộ bóng rổ.
Câu lạc bộ kịch.
Hoạt động tình nguyện trong thành phố.
Đến viện dưỡng lão chăm sóc.
Trở thành hướng dẫn viên du lịch.
Có thể nói, quá nhiều hoạt động phong phú để Quý Vân cảm nhận rõ hơi thở thanh xuân trong trường. Hắn nhìn từng cô cậu mặc bộ quần áo đồng phục tự chế, trên môi ai nấy nở nụ cười, tiếng nam nam nữ nữ hòa vào nhau, khiến tâm trạng kích động phập phù…
Đủ loại đẹp đẽ, đủ loại mong chờ, vậy mà khi đó mình ngu ngốc vứt bỏ hết, để bây giờ ngập tràn sự say mê.
Trong buổi họp lớp 10 năm sau, chẳng làm gì ra hồn, còn biến thành trò cười.
Mình sao không trách mình trở thành phế phẩm.
Đã qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc mình đã làm gì có ý nghĩa?
Mình đã làm qua chuyện gì khiến mình kiêu ngạo?
Hình như không có gì.
Có lẽ bởi vì trải qua một trận kích thích, thời điểm sáng hôm sau hộ tống trái tim, nên mới liều mình hoàn thành.
Chí ít, nếu có người hỏi mình đang làm việc gì, hắn sẽ nói cho họ biết, mình đã cướp một người từ chỗ diêm vương.
Mỗi một lần dù không giống nhau, từ mỗi người sẽ thay đổi chút.
Nhưng cuối cùng mình vẫn sẽ nằm trong bệnh viện.
Điều này cũng giúp Quý Vân hiểu ra.
Thật ra, mình có tuần hoàn bao nhiêu lần chăng nữa, chuyện quá khứ mình làm bao nhiêu chuyện, bản thân mình luôn lựa chọn hộ tống trái tim kia.
Cho nên, thời điểm viết vào tờ giấy nhỏ kia, Quý Vân do dự. Hắn không biết có nên giao lưu với bản thân mình, nói cho bản thân mình thời điểm đó nên học tập cho giỏi, đừng nên hút thuốc. Hắn muốn bản thân mình đừng đi đánh nhau, đừng đi hộ tống trái tim kia nữa…
Nhưng cuối cùng Quý Vân từ bỏ.
Bởi tên nhóc bị cảm nắng kia tỉnh lại, nhìn những dòng chữ nhỏ kia, dù bỏ qua suy nghĩ bản thân bị tâm thần phân liệt hay trò đùa của ai đấy đi, thì mình khi đó cũng không yếu ớt như mình bây giờ.