Quý Vân ngậm trong miệng một nửa cái kem, rồi hùng hổ tới đá vào chiếc máy ảnh vừa mới chụp ảnh kia.
Quả nhiên, La Diệu từ phía sau của canteen nhỏ chạy tới.
Thằng này ôm lấy chiếc máy ảnh đắt tiên của mình tức giận nói: “Quý Vân, mày bị bệnh thì đi khám đi.”
Quý Vân cũng đi tới gần tên này.
Lợi dụng La Diệu còn đang mắng, hắn nhanh nhẹn giật lấy chiếc máy ảnh trong tay nó.
“Con mẹ nó, mày làm gì đấy? Thứ này mà hư có bán cả nhà mày cũng không đền nổi đâu.” La Diệu tức giận tiến lên cướp lại, mà thái độ vô cùng lo lắng và khó chịu.
Quý Vân cũng đâu phải loại yếu đuối gì, hắn gạt cánh tay La Diệu ra, rồi thành thạo mở ảnh vừa mới chụp ra xem chụp ai.
Quả nhiên, ảnh của Thu Mộ.
Mà mấy bức ảnh này chủ yếu chụp mặt, ngực, đùi của Thu Mộ.
“Ai cho phép mày chụp lén bạn học nữ?” Quý Vân chất vấn.
“Đương nhiên là lãnh đạo trường rồi. Trường của chúng ta lập ra chủ đề ‘trường cấp ba của chúng ta’, tao quay tài liệu sân trường, trong đó bao quát cả việc học sinh đọc sách dưới sân trường, có vấn đề gì sao?” La Diệu phấn khích nói.
“Mày chắc chắn, mấy bức ảnh mày vừa chụp để phục vụ cho chủ đề sân trường, mà không phải mày giữ lại phục vụ cho tâm lý biến thái của mình?” Quý Vân chỉ vào máy ảnh nói.
“Cái này…Đây là tài liệu bình thường, mày đừng nghĩ lệch lạc qua vấn đề khác, chắc chắn do đầu óc mày đang không bình thường.” La Diệu cãi lại.
Hai người cãi lộn rất nhanh có người vây quanh hóng hớt. Nhưng La Diệu là thành viên hội học sinh, hơn nữa nhiều lần vì muốn nhà trường nổi bật mà cống hiến rất nhiều cho lãnh đạo trường.
Nên phần lớn học sinh đều nghĩ Quý Vân chuyện bé xé ra to.
“Được, chúng ta hỏi người trong cuộc một chút, người mà mày chụp hình, quay chụp có biết không?” Quý Vân thấy số đông bảo vệ La Diệu, cũng lười đôi chối với đám người này.
Một tay hắn kéo lấy áo La Diệu, tay kia cầm máy ảnh, trực tiếp đi tới chỗ Thu Mộ đang ngồi.
Đột nhiên La Diệu chột dạ, đương nhiên thằng này không muốn giằng co vấn đề này.
Không biết vì cái gì, dáng người của cậu ta không thua gì Quý Vân, nhưng vằng thế nào cũng không thoát được lực kéo của Quý Vân. Giống như, Quý Vân đã luyện qua cầm nã thủ, chỉ cần mình thoáng dùng sức, thì cánh tay nhận phải cơn đau vô cùng lớn.
Cứ như vậy, La Diệu bị Quý Vân kéo tới chỗ gốc cây si.
“Người trong cuộc có quyền để mày giữ lại hay bắt mày xóa đi.” Quý Vân nói, đẩy vấn đề về phía Thu Mộ.
Từ khoảng cách thấy được, Thu Mộ đã nhìn ra hai người con trai cãi nhau, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, sau đó Quý Vân đặt máy ảnh của La Diệu trước mặt mình…
“Mấy bức ảnh này là do cậu chụp?” Thu Mô hỏi dò.
Phần lớn ảnh chụp chẳng có vấn đề gì, chỉ là phong cảnh sân trường, bạn học chơi đùa, nhưng có mấy ảnh chụp hình mình, rõ ràng chụp những điểm nổi bật trên đường cong cơ thể của mình, nhất là cái hình duỗi người kia…
“Cái này, mình chỉ muốn nắm bắt những động tác đẹp thôi. Nếu bạn học Thu Mộ cảm thấy cái này không phù hợp, mình sẽ xóa ngay lập tức. Thật ra, mình chụp xong cũng nghĩ đưa cho cậu xem, không ngờ tên cho điên Quý Vân cắn không buông.” La Diệu cũng thuộc dạng khôn khéo, nên rất nhanh đã tìm ra lý do giải thích.
“Cái này mình sẽ không cho cậu sử dụng. Quý Vân, phiền cậu xóa hộ mình, cảm ơn.” Thu Mộ lại đẩy vấn đề về phía Quý Vân.
Cô nhờ Quý Vân xóa, chứ không phải để La Diệu tự xóa.
Điều này đã tỏ rõ thái độ của Thu Mộ rồi.
Cô tin tưởng Quý Vân hơn.
Quý Vân đẩy La Diệu ra, sau đó thao tác rất thành thạo.
“Mày…Mày làm cái gì đấy! Đó là format!” Bỗng nhiên, La Diệu hét lên một tiếng.
“Tao làm gì có thời gian xóa từng cái một chứ, ai biết mày chụp bao nhiêu?” Quý Vân đã hoàn thành quá trình format, sau đó đẩy chiếc máy ảnh vào ngực La Diệu.
Bộ nhớ!
Mình mất bao nhiêu thời gian như vậy để lấp đầy bộ nhớ.
Hết rồi!
Mất sạch!
Con chó Quý Vân này, tuyệt đối cô ý.
Thật ra xóa mềm mình vẫn có khách khôi phục lại.
Máy ảnh của mình thuộc loại cao cấp, giống như xóa văn bản trên máy tính thì vẫn còn nằm trong thùng rác.
Nhưng một khi format thì không thể nào lấy lại được.
Thâm chí có rất nhiều thứ quý giá mình lữu trự cũng bị xóa mất.
Không có những thứ quý giá kia, máy ảnh còn giá trị mẹ gì nữa chứ.
La Diệu tức đến mức khuôn mặt xanh mét, nhưng hết lần này tới lần Khác bị Thu Mộ trấn áp, lại thêm nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, nên cậu ta không dám phát tác, chỉ có thể để gân xanh nổi khắp mặt.
“Mày đi được rồi.” Quý Vân đuổi đi.
La Diệu không nói nửa câu, tức giận bao khủ cả người, mang theo oán khí rời đi.
Chờ đó.
Mày chờ đó cho tao.
Quý Vân, tao La Diệu sẽ không để mày yên đâu.
“Cám ơn.” Thu Mộ nhẹ nhàng nói một tiếng.
“Việc nhỏ.” Quý Vân khoát tay.
“Chuyện đài phát thanh là cậu làm?” Thu Mộ hỏi.
“Ồ, thì ra cậu cũng nghe được.” Quý Vân mỉm cười nói.
“Mình đã đọc qua quyển sách kia.” Thu Mộ nói.
Hả?