Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vân nhìn đồng hồ.

10 giờ 15 phút.

Mình còn thời gian 5 phút.

Giáo viên vừa đi, lớp thơ ca bỗng trở nên náo nhiệt, vốn có mấy thằng đực rựa đến với mục đích không trong sáng, thì lúc này đứa nào nữa nấy giống như khổng tước xòe đuôi, bộc lộ ra khả năng thơ ca của mình.

Quý Vân vốn định tập trung nghe giảng xem sao, không ngờ giáo viên chạy mất.

“Đi đến chỗ suối ngồi chứ? Suốt ngày trong phòng học cảm giác hơi bí bách.” Quý Vân nói với Thu Mộ.

Thu Mộ nhìn ra bên ngoài, bởi vì mặt trời đang dần bị che mất, ánh nắng chẳng còn gay gắt, mà có phần dịu dàng giống mua thu hơn.

“Ừ.” Thu Mộ không phản đối.

Phía sau sân trường, chỗ gần núi có một cái khe. Nơi đó, mặt cỏ xanh tươi, có hàng liễu, là chỗ Thu Mộ rất thích ngồi đọc sách.

Đi bộ mấy phút, Quý Vân và Thu Mộ đã nhìn thấy dòng suối nhỏ, trong suốt, đến mức có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy. Núi là núi đá, dọc từ trên đỉnh núi xuống, nên mọi người càng tin tưởng mức độ sạch sẽ của dòng suối.

“Tôi đi qua Giang Nam.

Khuôn mặt đợi chờ như mùa sen nở rồi tàn…”

Đột nhiên Quý Vân nổi hứng đọc thơ, bèn ngâm lên đoạn thơ này.

Thu Mộ thấy Quý Vân ngẫu hứng đọc thơ, bỗng trái tim yên tĩnh lại chập chờn như dòng nước suối.

Đây là bài thơ mình thích nhất.

“Gió đông không về, ngọn lau tháng ba không bay.” Theo bản năng Thu Mộ nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Con Quỷ nhỏ trong đầu Quý Vân đặt chéo hai tay, còn thiên thân nhỏ lại âm thâm mỉm cười.

“Trái tim em tịch mịch như thành phố cô đơn.

Cũng giống như những con đường đá xanh buổi tối.

Tiếng bước chân không vang, màn xuân tháng ba không vén

Trái tim em là một khung cửa sổ đóng chặt

Tiếng vó ngựa của anh là sai lầm mỹ lệ

Anh không phải người về, chỉ là khách qua đường…”

Lúc Quý Vân nói câu ‘là khách qua đường’ thì cố tình đưa cảm xúc mình vào.

Nó chẳng khác gì biểu đạt ý nghĩ. Dù hắn không nói lời nào, nhưng đã bày tỏ hết trong từng lời thơ.

Vốn dĩ, Thu Mộ đang đắm chìm trong từng vần thơ, những mỗi lần cảm xúc Quý Vân tỏ đặc biệt ưu thương, thì trái tim Thu Mỗ khẽ rung lên xúc động.

Cô thích tình huống mập mờ, hiểu ý cao hơn công bố.

Cho nên, cô không thích bất kỳ một người con trai nào hướng về phía mình thổ lộ.

Cô thích một khoảng trống.

Dù cô có thích điểm này, thích tính cách kia, cô cũng hi vọng không nên phá vỡ lớp quan hệ mỏng manh mơ hồ này. Dù sao, chúng mình vẫn còn là học sinh…

“Trong giấc mơ, mình thấy mình lớn lên, giống như người mất hồn, một người không sợ chết chinh phục núi tuyết, một người một ngựa không dừng cương. Mình mơ, các cậu dần dần tiến lại gần, mơ thấy mình như thằng hề trong buổi họp lớp 10 năm sau. Cậu vẫn như cũ, vẫn rực rỡ chói mắt, còn mình ngay cả tự tin tiến lại hỏi thăm tình hình cũng không có.” Quý Vân từ từ nói.

Thu Mộ ngước mắt lên, chăm chú lắng nghe Quý Vân kể chuyện. Chẳng hiểu vì sao, giờ phút này, Thu Mộ có cảm giác Quý Vân đã lớn tuổi, đang kể lại câu chuyện cậu ấy từng trải qua.

“Chỉ là mơ thôi đúng không?” Thu Mộ nói.

“Đúng vậy, chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh lại, cậu biết mình muốn làm nhất là gì không?’ Quý Vân thoải mái cười nói.

“Là gì?”

“Nói với cậu lời xin lỗi, không nên khiến cậu bối rối. Từ trước tới nay mình chỉ muốn làm khách qua đường, nhưng sau khi tỉnh lại sau giấc mơ đó, mình cảm thấy không nên để lại tiếc nuối trong lòng.” Quý Vân nói tiếp.

“Quý Vân, mình…” Trái tim Thu Mộ đã lún vào, đang vùng vẫy giãy dụa.

“Cậu không cần trả lời, mình không nên giấu cậu chuyện này, thật ra…Mình…Mình mắc phải bệnh nan y.” Quý Vân từ từ nói, phối hợp với hình ảnh thi nhân u buồn tang thương vừa rồi, câu nói này tỏ ra vô cùng chân thành mà chân thực.

Thu Mộ mở to miệng ngạc nhiên.

“Trên núi tuyết, nơi biên cương, sợ rằng chỉ có thể xuất hiện trong mộng của mình. Thật ra, mình rất muốn gặp lại cậu của 10 năm sau, nhất định mình sẽ như

trong mộng sáng chói như minh châu, nhưng hẳn là mình không có cơ hội.” Quý Vân nói tiếp.

Dòng suối chập chờn chảy xuôi, nhưng dòng nước lại bắt đầu đục ngầu.

Lời nói của Quý Vân, chẳng khác nào quấy đục dòng suối trong xanh trong lòng Thu Mộ.

Trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói lời gì.

Đây là điều cô không bao giờ nghĩ tới.

Nói cách khác, Quý Vân tỉnh lại sau khi bị cảm nắng.

Trừng phạt Lữ Tĩnh, là món quà cuối cùng hắn tặng cho Lâu Vũ.

Rõ ràng hắn từng rất tài hoa.

Vì sao ông trời ghen ghét hắn?

“Ngày đó, mình biết được tình trạng thân thể mình, mình thừa nhận mình rất sợ hãi, cho nên mới vội vàng nói những lời kia với cậu…Có điều, hiện tại mình đã không còn sợ nữa, mình sẽ cố gắng điều trị, tranh thủ sống đến ngày cậu xuất giá, để mình có thể cùng những người bạn khác tham gia hôn lễ của cậu…Đề mình nhìn xem 10 năm sau, người mà cậu lựa chọn, người đó nhất định sẽ vô cùng ưu tú, vô cùng xuất sắc.” Quý Vân giống như một người sắp chết, nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy mong đợi và hạnh phúc, kèm theo sự tự tin có thể chữa trị được.

“Quý Vân…Mình..mình không nghĩ cậu là lữ khách qua đường, trong lòng mình cậu…” Thu Mộ luống cuống, cô muốn nói ra suy nghĩ của mình cho Quý Vân nghe.

“Đừng.”Quý Vân đặt ngón tay lên môi Thu Mộ, không cho phép cô ấy nói hết lời này: “Tuyệt đối đừng nói ra, mình chỉ là người qua đường, sẽ có thiên sứ thay mình che chở cậu.”

Thu Mộ nghe xong, nước mắt không kìm được ồ ạt tuôn ra.

Cậu ấy bị bệnh nan y, vậy mà còn vì mình suy nghĩ vẹn toàn.

Sao mình có thể bỏ mặc cậu ấy ba ngày, tại sao không hề để ý đến cậu ấy như vậy?

Mình là một cô gái xấu xí.

“Mình phải đi, trước khi chia tay, mình muốn hôn lên mặt cậu, được chứ?” Quý Vân đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Phòng tuyến tâm lý của Thu Mộ đã sớm bị đánh bay, cô không lắc đầu cũng không gật đầu.

Quý Vân cúi xuống, từ từ đưa môi hạ xuống.

Thu Mộ đứng đó, không dám động đậy.

Đột nhiên, Thu Mộ có cảm giác một cái miệng lớn in lên môi mình. Môi của mình như một viên kẹo đẹp đẽ mềm mại, đang bị một thứ gì nhẹ nhàng liếm láp…

Bất thình lình bị hôn, khiến gương mặt Thu Mộ đỏ bừng, cô bối rối đến mức không biết đặt tay vào đâu.

Mà khí tức Quý Vân giống như ánh sáng mặt trời thiêu đốt, mạnh mẽ ấm áp, đang bao trùm lấy cô, khiến cô không thể động đậy, mà đang dần mềm nhũn.

Vốn, việc hôn thật sự tạo ra một dòng điện khiến người run lên, nhất là hành động đột ngột không kịp phòng bị, càng tạo ra dòng điện mạnh hơn.

“Bình tĩnh.”

Con tiểu quỷ trong đầu Quý Vân lại xuất hiện với hai tay tạo thành chữ x.

Không nên cảm thấy quá thoải mái.

10 năm sau, cậu sẽ cao đến mức không ai leo lên được, nhưng nụ hôn đầu phải là của ông mày.

Có điều, ai bảo mình thời cấp ba thực sự khá đẹp trai, khí chất xuất chúng, học thức hơn người, phẩm hạnh hạng ưu…

Thu Mộ là nữ thần thật, nhưng mình cũng là nam thần cấp ba mà? Sau này thế nào không nói, nhưng bằng vào bản lĩnh lấy đi nụ hôn đầu của Thu Mộ, cũng đủ sánh vai với chiến tích cướp người từ chỗ Diêm Vương rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK