Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may, Lâu Vũ từ nhỏ đã kiên cường, nếu đổi lại là một cô gái yếu ớt, nói không chừng đã lựa chọn cách cực đoan rồi.

Quý Vân tin một học sinh trung học không thể nhận ra hậu quả việc mình gây ra.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, cô bạn này quá xấu, xấu ở đây là xấu từ trong tâm hồn.

“Chuyện tập luyện thong thả cái đã, tranh thủ thời gian kiểm tra xem, lỡ may bị chấn động não thì sao?’ Quý Vân nói.

“Đúng vậy, vẫn nên vào phòng y tế để bác sĩ kiểm tra cái đã.” Lâu Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Vào trong phòng ý tế.

Quý Vân nhìn qua một vòng, lại phát hiện chẳng có bác sĩ nào ở đây cả.

Có lẽ, ở đâu đó xuất hiện học sinh bị cảm nắng, nên đã qua đó xem thế nào.

“Mình không sao, xử lý đơn giản một chút là được, còn việc luyện tập không thể trì hoãn.” Lữ Tĩnh tìm một cái bông ngoáy tai, rồi tự mình xử lý máu trong mũi.

Quý Vân nhận ra cô gái này rất vội vàng, thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cậu có chuyện gì rất gấp sao?”

“Tập luyện chứ sao, câu lạc bộ kịch bọn mình khổ sở luyện tập lâu nay, chuẩn bị biểu diễn…Haiz, chuyện này sau sẽ tính sổ với cậu. Lâu Vũ, chúng ta đi thôi, đến đài phát thanh.” Lữ Tĩnh nói.

Chuyện đã nói đến như vậy rồi, Lữ Tĩnh lập tức kéo Lâu Vũ theo, bước ra khỏi phòng y tế.

Chờ lấy, đồ quỷ sứ.

Chẳng phải cậu và Lâu Vũ rất thân sao, bạn thanh mai trúc mã.

Để rồi xem, chút nữa khiến cô ta làm trò cười cho thiên hạ.

Lữ Tĩnh cô đè nén tức giận trong lòng, bởi vì kế hoạch của mình không thể bị hoãn ở chỗ này.

Nhưng, cô vừa ra khỏi cửa thì Quý Vân lập tức lao đến chặn đường.

“Cậu tránh ra.” Lữ Tĩnh gần như không nhịn được nữa rồi.

“Mình cảm thấy cậu bị chấn động não thật đấy, mà còn khá nghiêm trọng, sao nhớ nổi lời thoại cơ chứ?” Quý Vân nói.

“Liên quan cái gì đến cấu, tránh ra nhanh lên.” Lữ Tĩnh sốt ruột lắm rồi.

“Lời thoại gì mà quan trọng đến thế? Không có Lâu Vũ nhà tôi thì không diễn được?” Quý Vân hỏi.

Lâu Vũ nhà tôi?

Cây nấm màu trắng bỗng chốc biến thành cây nấm đỏ.

“Sao cậu hỏi nhiều vậy làm gì? Chẳng phải cậu mới thổ lộ với Thu Mộ sao? Người ta còn đang chờ cậu dưới gốc cây kìa? Ít đến làm phiền Lâu Vũ lại đi.” Lữ Tĩnh tức giận nói.

“Mình mượn Thu Mộ 300 tệ, tại sao bị các người đồn thành như vậy cớ chứ?” Quý Vân trả lời.

“Vay tiền?” Lâu Vũ ngạc nhiên lẩm bẩm.

“Kịch bản mà các cậu định biểu diễn, chẳng phải lấy từ quyển sách này sao? Tác phẩm nước ngoài này có lên là gì nhỉ?” Bỗng Quý Vân lấy ra một quyển sách.

Đây là một quyển sách in lậu.

Mà Lâu Vũ cũng nhận ra bìa quyển sách kia.

Mặc dù cô chưa từng đọc qua, nhưng lời thoại mà Lữ Tĩnh muốn mình đọc, đều được lấy từ quyển sách này.

“Cậu…Cậu lấy sách của tôi làm gì?” Lữ Tĩnh thấy cảnh này, trong chớp mắt nổi trận lôi đình.

“Cậu thừa nhận đây là sách của cậu đúng không? Tốt, tốt lắm, vậy tôi hỏi cậu, cậu muốn Lâu Vũ diễn Lolita làm gì? Còn nữa, tại sao cậu đồn ra ngoài những lời đồn liên quan tới chuyện nhà Lâu Vũ làm gì?” Quý Vân đẩy Lữ Tĩnh ra.

Quý Vân dùng sức khá mạnh, trực tiếp đảy Lữ Tĩnh ngã xuống đất.

“Không cho phép em đỡ cô ta dậy.” Quý Vân trừng mắt nhìn Lâu Vũ bên cạnh.

Lâu Vũ ngây người đứng đó.

Cô hết nhìn người bạn thân đang ngã dưới đất, rồi nhìn anh Quý Vân của mình.

Chung quy, lời nói của Quý Vân trong lòng cô vẫn nặng hơn, Lâu Vũ quyết định không đỡ Lữ Tĩnh.

“Anh Quý Vân, trong chuyện này có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không?’ Lâu Vũ chưa từng thấy Quý Vân tức giận như vậy, bèn nhỏ giọng hỏi.

“Em thật là cô gái khờ. Nào, em đến xem một chút lời giới thiệu của quyển sách này.” Quý Vân đưa quyển sách kia cho Lâu Vũ, để cô tự đọc trang giới thiệu.

Lâu Vũ vẫn rất nghe lời.

Cô ngoan ngoãn mở ra, rồi nhanh trong đọc lướt qua.

Thời điểm, cô đọc tới đoạn người con trai kia không ngờ là bố dượng của nữ chính, thì đôi mắt nhỏ nhắn xinh xắn của Lâu Vũ có thể nhìn thằng mắt thường khẽ run lên.

Trong đôi mắt thanh tĩnh đó, hai trong mắt như gặp phải cơn sóng biển ngập trời.

Cô không dám tin.

Mặt mũi cô lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cô nhìn thoáng qua mặt Lữ Tĩnh vẫn dính máu ở mũi, rồi nhìn lại Quý Vân đang bốc lửa tức giận.

Một người là bạn thân, một người là anh trai sống cùng nhau từ bé.

Thực tế, cô không muốn biến mất khỏi thành phố hỏng bét này, nguyên nhân chính vì có bọn họ.

Chỉ là, Lâu Vũ có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, một bạn thân quan tâm mình khắp mọi nơi, lại tung tin đồn gia đình mình khắp mọi nơi. Còn người anh trai đã không quan tâm mình từ lâu rồi, không ngờ lại âm thầm bảo vệ mình.

Trong tâm hồn bé nhỏ của Lâu Vũ nhất thời khó mà tiếp nhận được.

Cô không biết mình nên tức giận, hay cảm thấy may mắn.

Cô không biết mình đã làm gì sai…

Mà người bạn tốt nhất này đối xử với mình như vậy?

Dù Lâu Vũ gặp phải chuyện như thế nào, cô cũng cố kìm không cho mình được khóc. Nhưng lần này, cô không thể ngăn được bởi trong lòng đang lấp đầy sự tủi thân và đau thương.

Lâu Vũ khóc to thành tiếng.

Trong phòng y tế, tiếng khóc của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm nhận hết mọi sự đau thương cô gặp phải.

Quý Vân kéo cô lại, an ủi cô.

Rốt cuộc, Lâu Vũ có nơi dựa vào, tiếng khóc của cô lại to thêm chút nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK