Quý Vân đứng lên, nhìn thoáng qua tình hình phía dưới.
Tên tóc nâu Hoàng Hâm đang cùng đám bạn của mình phun sương nhả khói, hai ngón tay điêu luyện vung qua vung lại.
“Hiện tại, trình độ vẫn chưa đủ. Tiếp tục tập, tôi phải nghĩ cách chống đỡ thế công của cô đủ 10 phút mới được.” Quý Vân nói.
“Vậy cậu còn kém xa.” Thẩm Thương Thương nở nụ cười tự tin.
“Không sao, tôi có nhiều thời gian mà. À, đám đầu xanh đầu đỏ đó là ai vậy, tôi nhìn trông bọn chúng khá hống hách.” Quý Vân đứng ở cửa sổ, chỉ tay xuống vị trí tên tóc xanh phía dưới.
“Khánh Phong, miễn cưỡng tính là sư đệ của tôi, nhưng bởi vì tính tình tên này có vấn đề, nên sư phụ Tần đá cậu ta ra khỏi đội võ thuật thiếu niên. Có một chút bản lĩnh, ở trong trường học tập hợp một số thành phần bất hảo, làm toàn những việc không đâu.” Thẩm Thương Thương nói.
“Khánh Phong?”
Trước đó, Quý Vân không để ý cho lắm, nhưng nghe lời Thẩm Thương Thương vừa nói về tên này, Quý Vân chợt nhớ ra một chuyện,
Thời điểm lớp 10, Giang Hoa có tổ chức đám người đi đánh nhau.
Cũng lần đó, mình và Ngô Khải giận dữ nghỉ học, bởi vì rõ ràng hai người không hề tham gia ẩu đả.
Nhưng, nhóm người Giang Hoa ra tay vô cùng hung ác, đánh cho mấy học sinh cấp hai suýt chết, dẫn đến phụ huynh bọn họ náo chuyện này rất to, sự việc dần trở nên nghiêm trọng. Cùng lúc đó, cả nước bắt đầu xử lý bạo lực học đường, nên
lấy chuyện này làm điển hình, biến sự việc thành vết bẩn lớn nhất của trung học Lập Tuyết. Bất kỳ ai liên quan đều bị xử lý vô cùng nghiêm trọng.
Giang Hoa chỉ là tên buôn thuốc lá, bản thân chẳng có tý vũ lực mẹ gì, nhưng có khả năng giật giây cùng tập hợp khá đặc biệt.
Hình như, đứa ra tay tàn nhẫn nhất, là một thằng tên ‘Khánh Phong’.
Quý Vân và Ngô Khải chưa từng giao lưu gì với mấy thành phần này trong trưởng, chẳng qua chỉ biết mình Giang Hoa.
Nhưng, mình và Ngô Khải chỉ đến hiên trường, vậy mà bị nhân viên nhà trường nhận định là cùng một bọn với Khánh Phong.
Quý Vân và Ngô Khải vì lo lắng Giang Hoa bị người ta bắt nạt. Bọn hắn đều là những đứa trẻ lớn lên trên con đường Lão Tượng, thuộc tầng lớp gia đình bình dân. Nếu so sánh với đám công tử như kiểu La Diệu ở Lam Thành, thực sự chênh lệch quá lớn, nếu còn không đoàn kết lại, thì rất dễ bị bọn người kia chèo đầu cưỡi cổ.
Lúc ấy, suy nghĩ của hai người đơn giản vậy thôi, nhưng khi đến hiện trường lại phát hiện không phải như vậy.
Đây là Giang Hoa lấy lớn hiếp nhỏ, cậu ta đang khoe ra mối quan hệ của mình.
Đánh con người ta gãy cả xương đùi.
Hơn nữa còn lấy đá gạch ném vào nhà mấy đứa đó.
Khánh Phong bị xử lý hình sự, còn những đứa ra tay khác cũng ăn không ít cơm tù, toàn bộ người tham dự bị đuổi học…Quý Vân và Ngô Khải vẫn giữ được lý trí âm thầm bỏ đi, nhưng vẫn bị nhà trường xử lý nghiêm khắc, sau đó tức giận mà bỏ học.
Nếu một người tỉnh táo, lúc ấy Quý Vân và Ngô Khải nên báo cho giáo viên nhà trường, chứ không phải trực tiếp bỏ đi.
Vấn đề là, Quý Vân và Ngô Khải nghĩ mấy thằng cấp ba dọa mấy đứa cấp hai một chút thôi. Nhưng sau khi bọn hắn đi về, căn bản không ngờ thằng chó Khánh Phong lên cơn gì, đánh người ta thành như vậy.
“Tên Khánh Phong này, thiếu sự quản lý.” Quý Vân híp mắt, nhìn chằm chằm thằng đầu xanh đang nghênh ngang đứng dưới ánh mặt trời.”
“À, cậu ta ỷ vào gia đình có tiền…Cha mẹ cậu ta nhận thầu không ít các công trình ở Lam Thành, nên không có thời gian quản lý. Cậu ta còn đặc biệt hung tính,
lúc đầu sư phụ Tần nghĩ mình quản lý được, nhưng sau một thời gian biết mình không có khả năng đó, phải đành đá cậu ta ra khỏi đội võ thuật.”
“Thật sao, vậy tôi phải thử một chút mới được.”
…
“Này cậu nhóc, nằm trên mặt đất mát lắm đúng không?
…
“Này, trên mặt đất mát lắm đúng không, nhanh vậy đã không đứng dậy được?”
…
“Này cậu nhóc, trên mặt đất mát lắm đúng không?”
…
“Này, trên mặt đất mát lắm không không?”
…
“Vừa rồi còn huyênh hoang lắm mà, mới được 5 phút?”
…
“….Mới được 7 phút.”
“Cậu học lớp nào vậy? Không tệ nha.”
…
“10 phút?”
“Ừ, 10 phút, cậu thằng rồi, cậu muốn thế nào? Hừ.” Thẩm Thương Thương vô cùng mất hứng.
“Ở trong trường, tùy tiện chạy đến một học sinh, lại có thể chịu được thế công của mình 10 phút không bị nốc ao?”
Là mình quá yếu, hay cậu nam sinh này thật ra cũng là vận động viên chuyên nghiệp?
“Ngoại trừ võ thuật ra, cô còn thích cái gì?” Quý Vân mở miệng hỏi.
“Cậu có ý gì, định theo đuổi tôi?” Thẩm Thương Thương chẳng hề khách sáo nói: “Trừ khi cậu thắng được tôi, còn không đừng nhắc đến mấy chủ đề nhàm chán đó nữa.”
“Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ muốn kết bạn với cô thôi.” Quý Vân nói.
“Thật?” Thẩm Thương Thương như một con hồ ly nhỏ, cẩn thận đánh giá Quý Vân.
Dáng người không tệ.
Trình độ võ thuật cũng được.
Trước đó, sao mình không phát hiện ra trong trường trung học Lập Tuyết có người lợi hại vậy nhỉ?
“Hiện tại tôi bận lắm rồi, chỉ đủ thêm cô làm bạn thôi. Chính cô nói, chỉ cần tôi chống đỡ được 10 phút, sẽ nghe theo yêu cầu của tôi mà. Tôi muốn làm bạn với cô, nên cô nói cho tôi biết ngày sinh nhật, đến ngày đó sẽ tặng cô quà.” Quý Vân nói.
Dù sao người ta cũng là sư phụ của mình.
Hứn làm gì cũng phải tặng quà xuất sư cho sư phụ Tifa chứ?
Thẩm Thương Thương nghe được câu này, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động.
Cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời: “Hôm nay chính là sinh nhật tôi, ngoài trừ võ thuật, tôi còn thích mèo…Nhưng con vật nhỏ đều thích, bọn chúng rất đáng yêu.”
“Ồ, không nghĩ tới cô còn sở thích này.” Quý Vân ngạc nhiên.
Thẩm Thương Thương lập tức đổi thành bộ dáng dữ dằn, giống như còn mèo rừng nhỏ bị nắm lấy đuổi: “Sao? Tôi cũng là con gái, thích động vật nhỏ đáng yêu thì thế nào?”
“À không, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ không ngờ hôm nay là sinh nhật của cô thôi.”