Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào bàn học, mùi lá cây kèm theo mùi sách vở bàn ghế hòa quyện được gió thôi đi, khiến con người thoải mái tim gan.

Quý Vân từ từ mở mắt, đầu tiên hắn nhìn qua góc phòng.

Nơi một cô nữ sinh đầu nấm đang ngồi đọc sách.

Phía sau hắn là tên bạn học đen xì xì.

Phía trước, có mấy bạn nữ túm tụm lại cười khanh khách, đang ý định chia sẻ chuyện thú vị mấy ngày nay.

Một quả bóng bay đến, Quý Vân không lựa chọn cản lại.

Hắn biết, mình nên tiếp tục giả bệnh.

Nếu không, mấy cô bạn phía trước sẽ không đồn đoán linh tinh.

“Mấy người các cậu chú ý một chút được hay không, đá phải bạn học rồi đấy.” Lữ Tĩnh phía bên ngoài thở phì phò tức giận.

Đám con trai bên ngoài nở nụ cười xấu xa, chẳng hề có ý muốn xin lỗi chút nào.

“Lâu Vũ, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi tập luyện thôi.” Lữ Tĩnh kéo Lâu Vũ đi ra khỏi phòng học.

Hai người nắm tay nhau mà đi.

Tập luyện?

Là tập luyện cái gì?

Bất kể Quý Vân và Lâu Vũ ở trong góc nói chuyện bao nhiêu lần, Lữ Tĩnh đều sẽ chen vào, kéo Lâu Vũ tời đi.

Việc tập luyện kia rất quan trọng sao?

Bọn họ luyện tập kịch bản của câu lạc bộ?

Thực tế, thời gian này ở trường, không phải thời gian học chính thức.

Sau hai tiết học buổi sáng, thời gian còn lại trong ngày các học sinh tự do hoạt động.

Đọc sách cũng được.

Tập thể dục cũng được.

Đi theo thầy giáo ra ngoài ngắm nhìn xã hội cũng được.

Có lẽ, Lâu Vũ bị Lữ Tĩnh kéo đi tham gia luyện tập diễn xuất.

Kịch bản này giống như mấy câu truyện được phát ra từ đài phát thanh của trường. Bình thường, Quý Vân đều chơi ở sân bóng, căn bản không thèm quan tâm đến mấy loại kịch bản nhàm chán kiểu vậy.

“Việc tập luyện không liên quan đến mình.”

Quý Vân nhớ rất rõ câu này.

Rõ ràng, Lâu Vũ dựa vào sự dũng cảm và trí thông minh của mình, chặn đi thứ giơ bẩn trong gia đình.

Theo lý thuyết, dù có tin đồn, đáng lẽ rất nhanh phải biến mất, không đến mức từ sau mùa hè này, tin tức Lâu Vũ hoàn toàn biến mất chứ?

Chuyển trường là cái chắc.

Nhưng tại sao phải chuyển trường?

Lâu Vũ báo cảnh sát.

Cha dượng của cô ấy chắc hắn không dám hành động quá đà nữa.

Mẹ Lâu Vũ coi con gái mình là tiểu hồ ly.

Thế nên Lâu Vũ trở lại căn phòng cũ ở một mình.

Như vậy, Lâu Vũ chắc hẳn sẽ tiếp tục học xong cấp ba, rồi thi vào đại học y cô mơ ước.

Có một lần, Quý Vân nhớ rất rõ có một lần duy nhất, Lâu Vũ trở về Lam Thành làm bác sĩ.

Điều đó chứng minh, cô đã hoàn toàn thoát khỏi gia đình thối nát kia, đồng thời vẫn giữ được sự yêu quý đối với mảnh đất Lam Thành.

Vậy những lần khác, thứ gì đã phá hủy sự yêu quý của cô với Lam Thành, đến mức học xong mà không muốn quay trở về?

Còn vì điều gì, khiến cô lạnh nhạt với bạn học như vậy, đến mức trở về cũng không muốn tham gia họp lớp?

Chẳng lẽ, vấn đề nằm ở chuyện ‘tập luyện’ kia sao?

Rốt cuộc đội tập kịch đã xảy ra chuyện gì.

Đúng rồi!

Thời điểm 10 giờ 08 phút, Quý Vân nghe được bài hát từ đài phát thanh trường, sau đó còn vang lên tiếng người điểu chỉnh âm thanh.

Cũng chính là lúc đó, kịch bản bắt đầu được kể.

Về phần nội dung câu chuyện…Nó vượt qua thời gian lưu lại của mình.

Quý Vân không thể nào biết được.

Lần này, Quý Vân không có hành động gì.

Hắn đang yên lặng chờ đợi.

Có một chuyện rất đang vui mừng, lần này hắn có thể ở lại đây đến 10 phút.

Điều này tương đương với việc, hắn có thể làm mọi việc trước 10 giờ 10 phút.

“Nghe chuyện gì không?”

“Thật hay giả, mình nhìn Lâu Vũ không giống…”

“10 giờ 8 phút, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên khắp sân trường, sau đó vang lên tiếng điều chỉnh microphone.

Quý Vân tiếp túc nằm úp trên bàn, yên lặng lắng nghe.

“Ôi dào, phiền chết đi được, lại là đám người câu lạc bộ kịch lên biểu diễn kịch nói nhàm chán.”

“Xuỵt! Các cậu nghe cho kỹ vào, nội dung hôm nay thú vị lắm đấy.” Lúc này, cô bạn tóc đuôi ngựa lộ ra nét thâm sâu, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

“Nội dung gì?”

“Hôm nay, câu lạc bộ kịch biểu diễn một tác phẩm vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, còn Lâu Vũ chính là nhân vật chính.”

“Tác phẩm nào?”

“Cứ nghe đi rồi biết.”

Vẫn như cũ, Quý Vân không hề rên lên nữa chữ.

Lần diễn kịch này khác với những lần trước. Mỗi lần diễn kịch, Lữ Tĩnh, trưởng đài phát thanh trường sẽ thông báo một chút về tiểu phẩm sắp biểu diễn.

Nhưng lần này thì không.

Nó giống như một tiết mục thêm vào giữa đường.

Hay là, giống như một buổi luyện tập, vô tình bị công bố ra ngoài.

Rất nhanh, Quý Vân nghe được giọng người con trai có phần trầm lắng.

Đây là một học sinh cấp ba cố tình nói ra giọng trầm trầm của người trưởng thành.

Ngay sau đó là giọng của Lâu Vũ, dịu dàng, còn chất chứa chút mỏng manh.

Chuyện gì thế này?

Lời thoại này…

Chớp mắt, cả sân trường bỗng chốc yên tĩnh.

Một vở kịch khiến người nghe chỉ có thể hình dung qua lời thoại, đã được phát lên ngay tại đài phát thanh trường.

Thật ra Quý Vân không biết nhiều tác phẩm nước ngoài.

Nhưng rất khéo hắn lại biết tác phẩm này.

Là do Ngô Khải liều mạng đề cử.

Lolita!!!

Đoạn kịch được lựa chọn chính là việc Humbert đánh thuốc mê không thành công, và Lolita trêu ghẹo Humbert vào sáng hôm sau.

Cứ như vậy, Lâu Vũ không biết chút nào nội dung câu truyện, thậm chí không biết mối quan hệ giữa các nhân vật như thế nào. Cô chỉ nghe theo sự sắp xếp của Lâu Tĩnh, giống như chẳng khác gì chứng thực cho những tin đồn đang bủa vây mình.

Lời thoại đã được sửa chữa lại, người chưa đọc bao giờ cứ tưởng đây là mối tính lãng mạn, nhưng người đã từng đọc truyện rồi, thì biết rất rõ bọn họ đang làm gì.

Buổi sáng hôm sau, cho dù Lolita không bị thuốc mê ảnh hưởng, cô vẫn chủ động chơi đùa với bố dượng của mình.

Trời ạ!!!

Buổi tập luyện này khác gì đẩy Lâu Vũ xuống hố lửa vạn kiếp bất phục.

Sao bọn chúng có thể làm như vậy.

Quý Vân có cảm giác lửa giận trong lồng ngực mình sắp nổ tung.

Hắn tức giận đứng bật dậy, mang theo ngọn lửa ấy đến đài phát thanh của trường.

Bước qua 5 tầng lầu.

Hành lang cuối cùng có một căn phòng chính là đài phát thanh của trường.

Quý Vân mạnh mẽ đạp vào cửa căn phòng ấy, hắn muốn ném con tiện nhân Lữ Tĩnh xuống phía dưới.

Thế nhưng lửa giận của hắn bị ngăn lại, thời gian đã hết…

10 giờ 10 phút.

Ý thức Quý Vân và thân thể trẻ trung này bị tách ra.

Không muốn!

Cho tôi thêm một phút.

Tôi muốn đồng quy vu tận với Lữ Tĩnh.

Cho dù mặt trời nóng bỏng thiêu đốt, nhưng lại thiếu mất một góc.

Cũng như trái tim Quý Vân bây giờ.

Thống khổ! Không cam lòng! Tức giận đến cùng cực!

Đây chính là nguyên nhân dẫn đến Lâu Vũ biến mất.

Ngay cả mình, đến một chút dấu hiệu cũng không nhận ra.

Mình là thằng khốn.

Mình là thằng súc sinh.

Khốn nạn.

“Cậu nhóc, cậu sao thế? Không sao chứ?”

“Cậu nhóc, cậu nói một câu đi chứ…Y tá, y tá.”

“Thân thể người bệnh đang run rẩy.”

“Lập tức dùng máy kích tim.”

“Ba hai một.”

“Bịch.”

“Ba hai một.”

“Bịch.”

“Tích_______”

“10 giờ 07 phút.”

“Người bệnh mất đi dấu hiệu sự sống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK