“Hay có thể hiểu thế này, nếu thời gian giống như một dòng sông, chuyện mình làm giống như cầm một viên đá ném vào lòng sông, dù bọt nước bắn lên lớn hay nhỏ, thì dòng sông vẫn như vậy chẳng có gì thay đổi…”
“Nhưng nếu tảng đá mình vác được đủ lớn, khiến dòng chảy bị chắn lại, qua đó xuất hiện một nhánh mới, vậy đồng nghĩa với thêm một khả năng.”
“Giống như chuyện của Lâu Vũ, có thể tính là tảng đá vệnh mệnh đủ lớn.”
“Còn chuyện mình chỉnh lại Khánh Phong, để tên này chẳng liên quan gì đến Giang Hoa là tảng đá chưa đủ lớn, không thể thay đổi vận mệnh phải nằm viện của mình?”
“Hoặc là nói, mặc kệ mình có học đại học hay không, cũng không thay đổi được việc mình phải hộ tống trái tim kia?”
“Nói tóm lại, việc mình làm trong 20 phút ở quá khứ, còn chưa đủ ảnh hưởng đến việc mình gia nhập đối cứu viện.”
“Khả năng mình có thể kiếm được công việc tốt hơn, nhưng vẫn muốn làm thêm ở đội cứu viện.”
Trên thực tế, thành viên đội cứu viện Lam Thành có rất nhiều người tới làm vì cái tâm.
…
Bởi vì góc nhìn thay đổi, lần này Quý Vân nhìn thấy một số đồ vần khác lạ, chẳng qua hắn chưa nhận ra có tác dụng gì.
Thời điểm, hắn được khiêng qua hành lang, Quý Vân đã trông thấy bảng danh sách bác sĩ bệnh viện.
Rõ ràng, bảng danh sách này vừa mới đổi hôm qua, bởi vì Khánh Vân nhìn thấy một cái tên vô cùng bắt mắt ‘Bác sĩ Lâu Vũ’, một bác sĩ chuyên nghiệp vừa mới du học về, cô được bệnh viện đánh giá rất cao.
Đồng thời, cô ấy còn là một minh tinh khá nổi tiếng.
Lâu Vũ tham gia một bộ phim khá lớn, trong đó nữ diễn viên chính là một bác sĩ tài giỏi và vô cùng tỉnh táo.
Nội dung này rất phù hợp với hình tượng nghề nghiệp của cô. Bởi vì, thời gian cô sống ở nước ngoài, có một lần được mời tham gia một bộ phim điện ảnh, không ngờ sau khi phim được phát sóng trong nước thì cô nhận được rất nhiều quan tâm, cuối cùng nhảy một phát lên trở thành minh tinh.
Tương lai trước đó, có lẽ Lâu Vũ vừa làm bác sĩ vừa làm diễn viên.
Chỉ là lúc đó cô không về Lam Thành làm việc mà thôi.
Cho nên thành tựu của cô bây giờ, thật ra việc mình giúp cô không phải trải qua sóng gió quá khứ cũng chẳng giúp đỡ bao nhiêu.
Chuẩn xác mà nói, thứ mình thay đổi chỉ là nơi cô ấy quay về làm việc mà thôi.
“10 giờ 20 phút.”
“Người bệnh không còn dấu hiệu sự sống.”
Giọng nói y tá vang lên.
Hai tay bác sĩ Lâu vẫn đặt trên ngực bệnh nhân, qua một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cho tới bây giờ, bác sĩ Lâu mới nhìn lại mặt của bệnh nhân.
Bởi vì phó hiệu trưởng Vương không nhân ra, nên Lâu Vũ chưa biết là Quý Vân.
Dù sao, thời khắc này, vẻ mặt Quý Vân trắng bệnh, hai mắt như cá chết, cộng thêm 10 năm liên tục trải qua gió táp mưa xa, lộ ra sự tang thương vô cùng.
Cho dù ai tới, cũng không thể nghĩ được một thiếu niên với ánh mắt nhẹ nhàng tỏa nắng hồi cấp ba là cùng một người với người chết.
…
“Anh Quý Vân, em sẽ chuyển trường.” Lâu Vũ cúi đầu, vẫn nói ra câu này.
“Em sẽ còn trở về chứ?” Quý Vân hỏi.
“Em sẽ về, chắc chắn.” Lâu Vũ lập tức gật đầu, giống như trịnh trọng đưa ra hứa hẹn với Quý Vân.
“Vậy anh ở Lam Thành chờ em.” Quý Vân nói với Lâu Vũ.
“Anh Quý Vân, anh không đi đến thành phố khác sao, nếu thi đậu đại học…” Lâu Vũ dò hỏi.
Quý Vân lắc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, sau đó nói với Lâu Vũ: “Anh mơ thấy mình đặt chân tới chân trời góc biển, cũng đã thử sống trong các thành phố lớn nhỏ khác nhau, nhưng cuối cùng anh vẫn về đây, dù chẳng biết Lam Thanh có gì đặc biệt. Mỗi khi anh quyết định tha hương, thì tâm trạng bồn chồn không yên tĩnh nổi.”
“Vì sao em cứ có cảm giác là anh thật sự đã đi qua những chỗ đó nhỉ?” Lâu Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt Quý Vân nói.
Một người có thật sự trải qua hay không thì chỉ cần nhìn vào đôi mắt người đó sẽ thấy, vì sao còn mắt trẻ con thường ngây thơ trong sáng, còn mắt người trưởng thành sẽ vô cùng phức tạp. Cũng bởi vậy mới có câu nói ‘con mắt là cửa sổ tâm hồn’.
Lúc này, Quý Vân cho Lâu Vũ cảm giác, hắn đã từng bước đi khắp mọi miền tổ quốc, rồi lựa chọn trở về.
Sự thật là thế, sau khi hắn nghỉ học giữa chừng, Quý Vân đi đến rất nhiều nơi, giống như một nhà thám hiểm điên cuồng chinh phục những chỗ mới trên thế giới, nhưng trên con đường lang thang đó khiến hắn rung động thế nào, mở rộng tầm mắt ra sao, hắn vẫn lựa chon trở về.
Quý Vân thậm chí không biết mình muốn gì, hay rốt cuộc theo đuổi thứ gì?
Trái tim giống mặt trời trên kia đang dần bị che mất, càng trường thành thứ bị che mất càng nhiều, cho đến một ngày chẳng còn chút ánh sáng nào nữa.
Có thể nói, Quý Vân giúp đỡ Lâu Vũ thoát khỏi ám ảnh quá khứ chính là đang thắp sáng trái tim tối om của mình.