Vốn dĩ một hoạt động chẳng có ma nào để ý, trong nháy mắt thu hút mọi ánh nhìn, nhất là cái tát vang dội của Lâu Vũ kia, quá thoải mái.
“Anh Quý Vân…” Lâu Vũ ngẩng đầu lên. Vóc dáng người cô khá nhỏ, chỉ vẻn vẹn đứng đến càm Quý Vân.
Ngô Khải mỉm cười, rất khôn khéo rời đi.
Mình phục mình quá, chỉ cần nhìn ánh mắt Quý Vân, vài câu từ đơn giản, mình đã hiểu hết mọi việc.
Chẳng lẽ Quý Vân thực sự là con giun trong bụng mình?
“Lâu Vũ, sau này em nên làm bác sĩ…” Quý Vân vội vàng nói.
Thời gian không còn nhiều.
Hình như bởi hắn nói quá nhanh, Lâu Vũ không nghe rỗ.
“Em có thể sẽ chuyển trường.” Lâu Vũ đột nhiên mở miệng nói.
“Hả???” Quý Vân ngây người ra.
“Thật ra, cha em đã từng quay về, tiền của em cũng là cha em cho. Ông ấy hi vọng em có thể cùng ông qua bên nước ngoài sinh sống…”
Cha Lâu Vũ từng quay lại?
Nói như vậy, cha của cô ấy đã chữa khỏi bệnh, mà cuộc sống cũng không tệ lắm.
Chuyển mình?
Phá kén bước ra?
Quý Vân vẫn còn chút ấn tượng với cha Lâu Vũ.
Một người đôn hậu, luôn đối xử tốt với mọi người, còn thường xuyên chơi đùa với đám trẻ con trong xóm.
Tại sao mẹ của Lâu Vũ lại không giống con người nhỉ?
Khổ tận cam lai, Lâu Vũ vẫn là Lâu Vũ.
“Thật sao?” Từ tận đáy lòng, Quý Vân mừng cho Lâu Vũ.
Bỗng nhiên, Quý Vân hiểu ra mọi chuyện.
Sau này, Lâu Vũ như minh tinh lóa mắt, chính vì cô quyết định rời ra nơi thương tâm này.
Cô theo cha mình xuất ngoại, cách xa nơi này.
“Vâng, về sau, nếu em có trở lại đây…”
“Không cần trở về, em đi là tốt nhất.” Quý Vân trả lời theo bản năng.
Nơi này là ác mộng của Lâu Vũ.
Có mẹ cô ấy, bạn học thân thiết, gia đình…
Tốt rồi, thì ra cha cô ấy quay trở lại, hơn nữa nghe thấy hoàn cảnh Lâu Vũ, nên quyết định đưa cô ấy xuất ngoại.
Không cần ở lại.
10 năm sau, tất cả mọi người sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Thậm chí, Quý Vân còn có chút sốt ruột. Hắn nôn nóng muốn nhìn thấy cảnh tượng trong buổi họp lớp 10 năm sau, mọi người nhìn thấy cảnh tượng chói mắt như minh tinh của Lâu Vũ trên ti vi.
…
Mặc dù, Quý Vân còn rất rất nhiều điều muốn nói, nhưng ý thức của hắn đang dần tách ra.
Hắn không biết mình tạm biệt Lâu Vũ như thế nào.
Hắn lại càng không biết lựa chọn của Lâu Vũ ra sao.
Nhưng từ giây phút này, từ tận sâu trong đáy lòng, Quý Vân kỳ vọng Lâu Vũ sẽ sống tốt hơn.
Cô không còn bị ức hiếp, bị phản bội, bị đau khổ dày xéo, không còn liên quan khỉ gì với nơi này, chỉ cần tạo ra tương lai chói sáng, khiến đám người kia phải nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của mình.
…
“Cậu nhóc, trên mặt đất mát nhưng…”
Vương lão gia, ngài không thấy tôi sắp tèo rồi sao.
“Ối, y tá, y tá.” Phó hiệu trưởng Vương vẫn lương thiện như vậy, nhìn thấy Quý Vân bất thường, bèn vội vàng hô lớn.
Vừa rồi, trong nội tâm Quý Vân quá nhập vai.
Hắn còn chưa kịp nói cho Lâu Vũ, hi vọng cô kiên trì theo đuổi mơ ước làm bác sĩ, càng quên mất không nói cô phải đến nơi làm việc nhận nhiệm vụ sớm hơn…
Nói cách khác, mình phải làm lại một lần nữa.
Hiển nhiên, Lâu Vũ có hai hướng trở nên chói sáng.
Một đường là trở thành minh tinh.
Lúc ấy, cô vội vàng đến thăm thành phố này, quay chụp vài thước phim rồi sẽ rời đi.
Một con đường khác, cô ấy trở thành bác sĩ nổi tiếng, trở về Lam Thành nhậm chức.
Tại lần tuần hoàn thứ 3 của mình, hẳn có một nguyên nhân nào đó khiến Lâu Vũ không đi tập luyện được, cũng bởi vì vậy mà cô chưa triệt để chán ghét thành phố này.
Mấu chốt nhất là buổi luyện tập vở kịch kia.
Lâu Vũ tránh khỏi bóng ma thuở niên thiếu, thì cô có khả năng trở về.
Về phần, cô muốn trở thành minh tinh điện ảnh, hay một bác sĩ nổi tiếng, điều này khó mà nói trước được…
“Chú Vương, giúp cháu một tay, đưa người bệnh đến phòng cấp cứu.” Bác sĩ nam nói.
“Được.”
Quý Vân được nâng lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào màn ảnh lớn của đại sảnh bệnh viên.
Dù sao, hắn đã trải qua chuyện này quá nhiều lần, khiến hắn nhớ kỹ mọi chi tiết nhỏ nhất xung quanh mình.
Lần này, nội dung được chiếu không còn là phỏng vấn về một bệnh viện cũ nát.
Là một bộ phim.
Trong bộ phim ấy, Quý Vân nhìn thấy một cô gái. Cô ấy buộc mái tóc đen nháy của mình lên, lộ ra cái cổ dài trăng như cổ thiên nga. Trên người cô ấy mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, nên càng tôn thêm vẻ dịu dàng xinh đẹp, phát huy hết ưu điểm của trang phục. Nhìn cô giống như hạt minh châu chói sáng, quyến rũ động lòng người.
Là Lâu Vũ…
Tại sao đại sảnh bệnh viện là chiếu phim của cô ấy?
Tươi trẻ, thành thục, tự tin, đồng thời toát lên vẻ đẹp phương đông vừa cổ điển vừa sang trọng.
Thật đẹp.
Tốt rồi…
Nhất định làm mù mắt chó mấy con mẹ hay đi nói luyên thuyên kia.
Ngay cả đám bạn học, cũng phải mạnh mẽ vỗ mặt một cái.
“Sao lão Đặng không cho đổi thiết bị, thiết bị cũ thế này sao bệnh nhân thở được?” Bác sĩ nam phàn nàn.
“Tôi cũng không biết.” Y tá nói.
Haiz, hai vị, không cần phải vội.
Các người làm việc rất tốt rồi, người bệnh như tôi không phàn nàn đâu.
Lâu Vũ đã trở thành minh tinh điện ảnh, vậy lần này của minh coi như xong.
“Trưởng khoa tim mới được điều đến đã đi làm chưa?” Bác sĩ nam hỏi.
“Ngày mai mới chính thức đi làm.” Y tá trả lời.
“Gọi điện hỏi qua một chút.” Bác sĩ nam nói.
“Được.”
Ồ, lần này không phải bác sĩ thực tập sao?
Lần này là trưởng khoa?
Y tá đang định gọi điện thoại, bỗng một dáng người xinh đẹp xông vào, phía sau lưng còn dẫn theo một vị trợ lý.
Là một nữ bác sĩ buộc tóc gọn gàng, chiếc áo blue trắng bóc, chiếc khẩu trang cũng màu trắng luôn. Giao diện này thanh lịch vô cùng, nhưng vẫn đủ sức thu hút mọi ánh nhìn.
“Tim người bệnh có dấu hiệu đập rất nhanh.” Một y tác trong đó vội vàng nói.
Ồ, chị y tá, chị phá hỏng không khí làm gì.
Đây chẳng phải ngăn cản đam mê người khác sao?
Tôi, Quý Vân yêu màu trắng ở thế gian này.