Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ Khánh Phong nổi tiếng trong trường trung học Lập Tuyết, chẳng phải vì bản thân học được mấy năm võ thuật sao?

Mấy người này đừng hòng gọi được tên ác nhân Khánh Phong này đến, với lại gã này đánh người toàn đánh tàn phế, kèm theo được huấn luyện chuyên nghiệp nên biết cách đánh chỗ nào khiến đối thủ đau nhất.

“Đúng, đơn giản là bàn luận.” Quý Vân nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu như vậy, cứ theo quy củ mà làm, tất cả đứng ra ngoài vòng.” Thẩm Thương Thương đối mặt với cả đám người bất hảo nhưng chẳng chút sợ hãi nào, ngược lại còn tỏ ra mình là đại tỷ đứng ra chỉ huy toàn bộ hiện trường.

“Chị Thương Thương đã nói, bọn mày còn thất thần làm gì, nghiêm chỉnh chấp hành cho tao.” Khánh Phong vẫn mỉm cười, nhưng vẫn lên tiếng răn dạy mấy thằng đệ bên cạnh.

Mấy thằng đệ bên cạnh Khánh Phong chưa từng thấy Khánh Phong e ngại một người như vậy. Nhưng đại ca lên tiếng rồi thì đám người cũng lục tục ra khỏi phạm vi sàn đấu.

Nhưng người này ngồi chẳng có tướng mẹ gì, có đứa còn nằm mẹ xuống khiến Thẩm Thương Thương càng khó chịu. Cô còn nghĩ, hay hôm nay không có ai luyện tập, mình xử hết đám người này.

“Nơi này không phải nơi đánh nhau, muốn giao lưu thì 1 đối 1.” Thẩm Thương Thương thân là chủ câu lạc bộ võ thuật ở trường Lập Tuyết, nên theo bản thăng phổ biến luật lệ.

“Cái này không vấn đề, thật ra em cũng không thích mấy trò lấy nhiều bắt nạt ít.” Khánh Phong gật đầu, đồng ý cả hai tay.

“Vậy không được…” Hoàng Hâm lập tức phản đối.

Mấy thằng lưu manh như bọn họ chẳng phải dựa vào đao kiếm bắt nạt người sao? Ai có nhiều hàng thì có quyền nói chuyện.

“Thời gian của tôi có hạn, hay thế này đi, cứ ba người một lên, tôi tranh thủ 10 giây 20 giây kết thúc.” Quý Vân nhìn đồng hồ, mở miệng nói.

“Thằng nhóc này đủ ngông cuồng.” Lúc này, thằng đầu heo lên tiếng.

“Vậy mày lên trước, nếu không ổn thì gọi thêm người cùng lên cũng được.” Quý vân dùng tay chỉ chỉ vào cái đầu tròn tên này, 10 phần tự tin nói.

“Tao cho mày toại nguyện.” Tên đầu heo đứng lên nói: “Anh Hâm, anh Phong, để em lên cho thằng này bài học.”

Thằng này vừa bước lên cũng chẳng theo quy tắc võ thuật, cứ thế dùng chân đá vào bụng Quý Vân.

Lợi dụng cơ thể nặng nề của mình, gã toàn dùng chân đạp mấy đứa học sinh gầy yếu, còn khi đánh nhau khả năng chịu đòn của thằng này cũng được. Nói chung, nó toàn nhận mấy đơn hàng bắt nạt mấy thằng nhóc trong quan nét là cùng.

“Sơ hở toàn thân, hừ.” Thẩm Thương Thương kinh thường.

Với một võ sĩ chuyên nghiệp, Thẩm Thương Thương đã nghĩ ra 1000 cách hạ đo ván tên này.

Loại người không biết thế nào là giữ khoảng cách, còn cố ý đạp người ta khi trụ chưa vững, có khi cô còn không thèm ra chiêu, chỉ cần nâng một chân lên đá thằng vào ngực đối phương là xong rồi.

“Bốp.”

Quý Vân nhấc chân lên, đá một đá gọn gàng.

Hắn vẫn duy trì thế chân đó chẳng nhúc nhích chút nào, mà tên mập kia không hiểu sao bay ngã ngửa về phía sau, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Ngô Khải bên cạnh đang lo lắng bỗng há hốc miệng ra, há tó đến mức đủ nhét một cái bóng đèn sợi đốt vào.

Thẩm Thương Thương đang xem con mắt cũng sáng lên, hai mắt nheo lại bắt đầu quan sát cẩn thận cậu nam sinh này.

Một đá này đủ tiêu chuẩn, đã tiệm cận với cấp bậc chuyên nghiệp, mà lực bộc phát đã đủ rồi, nên tên mập kia muốn dậy cũng đừng có mơ.

Cao thủ.

Không ngờ trong trường cấp 3 Lập Tuyết này cũng có cao thủ.

“Mất mặt, nhanh chóng cút xuống cho tao.” Hoàng Hâm bên cạnh lớn tiếng mắng.

Tên mập cảm thấy ngực mình rất đau, thậm chí xuất hiện cảm giác khó thở, hai mắt nhất thời không cách nào mở ra được.

Mãi một lúc sau, cu cậu mới từ từ thở được, máu bắt đầu vận chuyển lên cái đầu heo, thân thể mới từ từ di chuyển nổi.

“La Diệu cho bọn mày bao nhiêu tiền, để bọn mày tìm tao gây sự.” Quý Vân chỉ vào Hoàng Hâm, thái độ khiêu khích rõ ràng.

“Do bố mày nhìn mày không vừa mắt đấy.” Hoàng Hâm nói.

“Được, vậy mày lên đi, cho mày gọi bao nhiêu người cũng được.” Quý Vân nói.

“Cái này do mày chọn đấy, đừng trách tao.” Hoàng Hâm lập tức gọi thêm hai thằng đệ biết đánh nhau cùng lên.

Mấy thằng ất ơ, có bao giờ cùng người khác nói đạo lý?

Nói chúng bọn tao nhiều người, trò chơi thích nhất là lấy nhiều bắt nạt ít.

Hoàng Hâm và hai thằng to lớn cùng lên.

Lúc này, Ngô Khải không còn vui nữa, nên muốn đứng dậy góp vui.

“Tao làm được, yên tâm đi.” Quý Vân nói với Ngô Khải.

Thuyết phục một chút, Quý Vân mới giúp Ngô Khải bình tĩnh, nhưng nếu Quý Vân chịu thiệt nó chắc chắn xông vào ngay.

Một đánh ba, nếu không có bản lĩnh thật sự có khả năng không đánh được.

Nhưng mà, lần này Quý Vân không lựa chọn phòng thủ bị động. Hắn không đợi ba người kịp phản ứng, đã đột nhiên bộc phát lao thẳng lên.

Từng cú đâm như đá tảng cứng rắn giã vào người Hoàng Hâm.

Hoàng Hâm bị đánh, liên tục lùi lại phía sau. Mà hai thằng đi cùng vốn ngây người ra bỗng tỉnh táo lại, muốn giữ Quý Vân, nhưng bọn chúng làm cách nào cũng không được.

Hoàng Hâm đi đánh cho nằm im một góc, lúc này Quý Vân mới xử lý hai thằng kia.

Mỗi đứa một đấm thẳng vào bụng, cơ bản không cách nào chống đỡ nổi.

Thời điểm Quý Vân điên cuống đấm Hoàng Hâm, hai thẳng này đấm lên người hắn mấy quả, nhưng mấy cú nhẹ hều chẳng khác gì xoa bóp cho hắn. Còn cú đấm của Quý Vân đánh vào bụng bọn này, để bọn chúng đau đến mức chảy mồ hôi hột.

“Cút.”

Quý Vân quát hai thằng này một tiếng, sau đó tiếp tục đi về chỗ Hoàng Hâm.

Hắn vung tay lên, tát liên tiếp vào mặt Quý Vân, chẳng khác nào đè lên người ta vả mặt.

“Nhìn tao không vừa mắt, ai cho mày lá gan nhìn tao không vừa mắt?” Quý Vân vừa đánh vừa chửi.

“Không phải…Tôi…” Hoàng Hâm muốn giải thích, nhưng từng cái tát vẫn vung xuống, kèm theo từng tiếng ‘bốp’ vang lên.

“Khiến bố mày mất hứng, bố mày chôn mày, biết không?” Quý Vân tính cả nợ cũ nợ mới vào một thể.

Hoàng Hâm bị đánh sắp choáng rồi.

Mình lấy chút tiền mua thuốc làm việc, sao giống như thâm thù đại hận thế nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK