Một bóng người đang lén la lén lút phía dưới tòa nhà tổng hợp.
Cuối cùng, Hoàng Hâm cùng mấy anh em tốt của mình cũng đi xuống. Vì để dấu đi khuôn mặt bầm dập, Hoàng Hâm còn cố ý đeo một cái khẩu trang.
La Diệu nhìn thấy Hoàng Hâm thì vội vàng nghênh đón, còn tỏ thái độ cười trên nỗi đau người khác: “Đánh sao rồi?”
“Cầu xin tha thứ.” Hoàng Hâm nói.
“Thật sao, vậy thì ngon rồi.” La Diệu càng tỏ ra vui mừng tí tởn.
Đáng tiếc mình không được nhìn trực tiếp, nếu không sẽ càng thỏa mãn hơn.
“Cho mượn máy ảnh chút.” Hoàng Hâm nói với La Diệu.
“Anh muốn giúp tôi chụp mấy ảnh Quý Vân nằm gục dưới đất cầu xin tha thứ sao?” Đầu La Diệu lập tức nhảy số.
Ý này hay nha.
Sau này, dù bao nhiêu năm qua đi, mình đều có thể lấy tra chế giễu Quý Vân.
10 năm sau Quý Vân cũng đừng mơ ngóc đầu lên được.
“Chụp hình thì đúng rồi, nhưng là chụp mày.” Hoàng Hâm nói xong câu này bèn nháy mắt cho mấy thằng đệ.
Đám đàn em đã hiểu, lập tức khống chế La Diệu, đưa đến một nơi hẻo lánh.
Hoàng Hâm cười toe toét bằng cái miệng bị đánh khá đau, bước nhanh theo sau.
“Bọn mày làm cái gì, làm cái khỉ gì vậy?” La Diệu bỗng trở nên luống cuống.
“Làm gì à, sau này mày còn dám có ý đồ với anh rể bọn tao, bố mày thịt chết mẹ mày? Ra tay đi.” Hôm nay, Hoàng Hâm bị đánh không nhẹ chút nào, cả bụng chỗ nào cũng khó chịu, tức giận mà không có nơi phát tiết.
Quý Vân thì thôi, Hoàng Hâm nào dám gây chuyện nữa, nhưng La Diệu thì vừa miếng để gã trút giận.
Thậm chí, Hoàng Hâm còn có một nghi ngờ, thằng chó La Diêu này ghét mình nên cố ý nói mình đi gây sự với Quý Vân.
“Đừng, đừng mà, đừng đánh nữa, mặt tôi, kính của tôi.” Ở một góc khuất, La Diệu bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
Tuy La Diệu cầu xin rất chân thành, nhưng mấy tên đàn em của Hoàng Hâm căn bản chẳng có ý định ngừng tay.
La Diêu van xin, nhưng bản thân gã cũng không biết mình sai chỗ nào, cho nên càng nói càng chọc giận Hoàng Hâm.
Hoàng Hâm đã chụp xong mấy bức ảnh, nhưng khó chịu trong lòng vẫn chưa vơi bớt nhiều.
Gã đi tới chỗ vứt đầy tàn thuốc, sau đó lấy đôi giày vừa cũ vừa thối của mình day day xuống đó.
Sau khi đế dày dính một lớp bùn, gã cầm tới trước mặt La Diệu.
“Ngậm vào cho bố mày chụp một bức ảnh, nếu không tần chết cụ mày.” Hoàng Hâm cầm cái giày kia dí vào mặt La Diệu.
La Diêu nhìn cái giày có khác mịa gì đống phân đâu, trên đó còn loang lổ tàn thuốc, thì cảm giác buồn nôn dâng lên, không ngờ còn bị bắt phải ngậm vào mồm.
“Không ngậm đúng không? Không làm đúng không? Tẩn tiếp.” Hoàng Hâm chẳng chút khánh khí nào.
“Tôi ngậm, tôi ngậm.” La Diệu thật sự sợ, vội vội vàng vàng cầm lấy cái giày bẩn thỉu kia vào.
Mọi loại thống khổ, làm thế này có khác gì đớp cứt đâu chứ. La Diệu há miệng ngậm lấy cái giày dính nhiều thứ cực kỳ phong phú.
“Tốt, giữ nguyên vị trí.” Hoàng Hâm khá hài lòng, lập tức máy ảnh chớp chớp vài cái.
“Tách tách.”
Hình ảnh há miệng ngậm giày lập tức được chụp lại.
La Diệu nhục phát khóc, nhưng không dám không phối hợp.
Có lẽ, sau ngày hôm nay, chỉ cần gã nhìn thấy bức ảnh này, thì lập tức cảm giác buồn nôn sẽ dâng lên.
…
Tại hành lang tòa nhà tổng hợp, Quý Vân nhìn thấy cảnh này trong tầm mắt, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Đến lúc đó, Hoàng Hâm còn gửi lại ảnh cho mình.
Tuy nói bây giờ thằng kia ăn bùn.
Nhưng đống bùn này, dù là 10 năm sau, sợ rằng nó còn bẩn hơn cả đống phân.
“Ngô Khải đã biết mặt thật của Giang Hoa, sau này dù có chuyện gì sẽ không thể ra mặt thay cho nó. Coi như Giang Hoa vẫn lừa dối được, kéo mình và Ngô Khải
đi đánh nhau, thì lúc đó Khánh Phong và Giang Hoa đã không đi lại với nhau nữa, vậy sự việc kia cũng không đến nỗi nghiêm trọng quá.”
“Rất có thể, mình có hi vọng thi lên đại học.”
Quý Vân lại tiếp tục bài toán logic.
Dù sao, muốn thay đổi tương lai là chuyện cần thời gian, mà thời gian mình có thể quay về lại vô cùng hạn hẹp.
Hắn muốn lợi dụng một chuyện nhỏ, để dẫn dắt hướng đi tương lại, từ từ ảnh hưởng đến bản thân 10 năm sau. Nói chung việc này có độ khó quá cao.
Quý Vân buồn bực không thôi, tại sao ông trời không cho mình trùng sinh hẳn đi, cho giống với những nhân vật chính khác vậy, đằng này vứt cho mình một bài toán có độ khó không tưởng.
Haiz, không có số hưởng như người khác mà.
Nhất là việc trùng sinh gặp được chẳng phải dễ dàng gì.
Nó khác gì dùng hack đâu, muốn đổi cách khác là điều không thể.
“Còn một vấn đề nữa.”
“Nếu mình vẫn quay trở lại bệnh viện, sao có thể biết được mình có học đại học không cơ chứ?”
“Trên lý thuyết, nếu mình thay đổi sẽ không phải vận chuyển trái tim kia? Hoặc là mình học xong đại học, sẽ tìm được công việc tốt hơn, nói không chừng còn đi làm ở thành phố khác, chẳng liên quan gì đến trái tim kia nữa…”
Lại một lần nữa, tuần hoàn sắp hết thời gian, mà lần này mình làm mọi thứ để thay đổi tương lại, 10 năm sau mọi thứ thế nào vẫn còn là ẩn số.
Nếu không thấp thỏm là điều không thể.