Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Vũ luôn hoài niệm về Lam Thành.

Cho nên, chỉ cần cô không dính phải chuyện tập luyện kia, phần trăm cô ấy chọn trở về cực lớn.

Còn tình cảm của Thu Mộ với mình lúc có lúc không, nếu mình không lợi dụng chút thủ đoạn, thì thất bại là điều chắc chắn. Nếu lợi dụng thủ đoạn, cũng chỉ tăng thêm xác suất thành công, nhưng phần lớn thời điểm cô vẫn đủ tỉnh táo để duy trì lý trí.

Tương tự, mình đấu với Thẩm Thương Thương cũng vậy.

Dù hắn có biết tất cả chiêu thức của Thẩm Thương Thương cũng vô dụng.

Đối phương dựa vào trình độ mà lựa chọn chiêu thức đối kháng.

Hợp lý, nếu như mình với đám thiếu niên bố láo phía dưới var nhau, dù mình lợi dụng tuần hoàn nhớ kỹ động tác cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, bọn chúng sẽ nhẹ nhàng biến đổi phương thức quần ẩu, thậm chí còn gọi thêm nhiều người hơn nữa.

Bọn chúng không phải chương trình.

Cũng không phải thước phim chiếu lại.

Bọn họ đều là người sống.

Còn mình càng giống với một người chen ngang.

Giống một lữ khách qua đường.

Trừ khi, thân thể mình ở 10 năm sau, có thể tỉnh lại trong bệnh viên.

Nơi đó mới thực sự là thế giới thuộc về mình.

“Này, không phải cậu bị đánh cho ngốc luôn rồi chứ?” Thẩm Thương Thương thu hồi nét cười, cẩn thận hỏi.

“Không sao, tiếp tục đi.” Quý Vân nói.

“Cậu có quá nhiều sơ hở, không thể như vậy được…” Thẩm Thương Thương mô phỏng động tác, nói cho Quý Vân biết cách đấu cần thủ thế ra sao mới hợp lý.

“Là thế này phải không?’ Quý Vân học hỏi.

“Đúng, nhưng mỗi lần không thể cứ lấy chiêu này để phòng thủ, mà tùy vào tình huống. Ừ, như thầy Tần có nói, giống như đánh cờ.” Thẩm Thương Thương

không nằm trong nhóm các cô gái quá lạnh lùng, nhất là ở phương diện bàn luận võ thuật, đôi măt trong trẻo xinh đẹp kia sẽ sáng lên.

“Vậy thầy Tifa giải thích rõ đánh cờ là gì? Cô nói cho tôi nghe một chút xem sao?” Quý Vân há miếng hỏi.

“Gọi tôi là Thẩm Thương Thương.”

“A, cô Thương.”

Thẩm Thương Thương chớp chớp đôi mắt, lười đôi chối với Quý Vân về vấn đề này.

“Giống như tình huống vừa rồi, cậu lựa chọn phòng thủ, tôi lựa chọn tấn công.” Thẩm Thương Thương nói.

“Ừ, đúng.” Quý Vân nghe rất nghiêm túc.

Thật ra, chẳng biết đã qua bao lâu, Quý Vân không hề có tâm trạng ổn định học tập.

Từ khi hắn bước ra khỏi sân trường, mọi thứ đều dựa vào ý muốn, cái gì cũng biết một chút, nhưng chẳng có cái gì đặc biệt cả.

“Mặc dù tôi tấn công, nhưng cũng không phải dùng toàn bộ sức lực để đánh ngã cậu, chiêu đầu tiên chỉ là chiêu thức thăm dò, để xem cậu phản ứng thế nào, nếu như cậu bị lừa thì chiêu tiếp theo sẽ chân chính là chiêu tấn công. Làm vậy, sẽ khiến cậu bối rối, cũng không cách nào né tránh kịp.” Thẩm Thương Thương nói.

Nghe được câu này, mắt Quý Vân bỗng sáng lên.

Hắn đốn ngộ.

Mình phải đọc được thế tấn công của Thẩm Thương Thương, khiến nàng rơi vào thế bị động.

Chẳng trách, thời điểm mình bồi luyện với đám tuyển thủ chuyên nghiệp kia, bản thân luôn phải nhận vào áp lực cực lớn.

Thì ra trong đó có nguyên nhân.

Quan trọng nhất không phải là chiêu thức, mà là hướng tấn công.

“Tôi hiểu rồi, cho nên vừa rồi tôi nên làm là lừa cô ra chân, sau đó nhẹ nhàng né tránh rồi tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn, đồng thời phải lựa chọn mình nên tấn công hay phòng thủ.” Quý Vân lên tiếng nói.

“Không sai, nếu vừa rồi cậu giữ được khoảng cách an toàn, thì dù cậu tấn công thất bại, bản thân cũng thoải mái tránh đi phản đòn từ đối thủ.” Thẩm Thương Thương gật đầu.

“Cám ơn cô, cô Tafi.” Quý Vân nói.

“Đừng lộn xộn. Thêm lần nữa, để xem cậu hiểu thế nào.” Thẩm Thương Thương nói.

Một lần nữa, hai người đứng vào vị trí, Quý Vân và Thẩm Thương Thương trong tòa nhà tổng hợp nhẹ nhàng đại chiến.

Rốt cuộc, lần này Quý Vân chống đỡ được ba phút.

Ba phút cơ à?

Quý Vân vô cùng mừng rỡ.

Đối mặt với đủ loại hư chiêu….Hắn có thể đứng vững trước mặt sư phụ Tifa 3 phút, đã là điều rất nhiều tên con trai theo không kịp.

“À mà, nữ hiệp Thương Thương, nếu tôi muốn một người đánh gục đám thiếu niên nghiện thuốc dưới lầu kia, phải đạt tới trình độ nào?” Quý Vân hỏi một câu.

“10 phút, nếu cậu với tôi so chiêu có thể vượt qua 10 phút mà không bị đo ván.” Thẩm Thương Thương trả lời.

Cho dù, tăng thêm thời gian 20 phút, mọi thứ cũng thật ngắn ngủi.

Cùng ngày, mặt trời phía trên trở lại hình dạng một cái mâm tròn xinh đẹp, cuộc sống mới tinh của Quý Vân bắt đầu.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, Quý Vân phát hiện mình đứng dậy sút một sút kia không phải lúc nào cũng theo ý mình.

Mặc dù, hắn có thể trực tiếp đá cho Lữ Tĩnh ngất luôn, để Lâu Vũ sớm thoát khỏi bóng ma tâm lý, nhưng làm thế Lữ Tĩnh sẽ trực tiếp được đưa tới bệnh viện, việc này quá lợi cho cô ta rồi.

Cường độ nắm chuẩn, thì mọi thứ mới phát triển theo ý mình được.

Cố gắng không nền làm bậy bạ tùy ý, hành vi của mình không được quá phận. Chưa biết chừng, sau một lần tỉnh lại nào đó, mình đang ở trong trại tâm thần không biết chừng. Khi đó mình sẽ trải qua tuần hoàn ở việc tâm thần, chứ không phải bệnh viện bình thường nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK