Chỉ một hành động nho nhỏ của Quý Vân, đã dẫn tới không khí khó chịu từ khắp tòa nhà dạy học, tình huống bỗng chốc nóng rực lên.
Thu Mộ cũng tỏ ra sự tự tin và hào phóng hiếm có, mà không thèm quan tâm đến ánh mắt của các bạn học.
Ngược lại, trong tầm mắt của Quý Vân, hắn thấy được sự bối rối trong mắt của cô, giống như con nai con xinh đẹp đang cố gắng bình tĩnh lại.
“Thật ra, mình bị bệnh nan y.” Quý Vân từ từ mở miệng.
Hai mắt xinh đẹp của Thu Mộ trợn trừng lên.
“Có lẽ cậu cảm thấy rất vô lý. Nhưng thời điểm mình thổ lộ với cậu cũng là lúc mình mới phát hiện ra, chẳng còn cách nào khác vì nó là bệnh gì truyền. Có thể ngày mai, hoặc có thể 10 năm sau sẽ phát tác. Mình thừa nhận, trước đó thổ lộ với cậu có chút đường đột, nhưng….Nhưng đơn giản chỉ vì mình không muốn nuối tiếc.” Vẻ mặt Quý Vân toát ra vẻ tang thương, ánh mắt cũng không nhìn vào Thu Mộ, mà nhìn khung cảnh vui vẻ thoải mái xung quanh.
Thu Mộ bị mấy câu nói của Quý Vân làm cho hoang mang.
Lúc đầu, cô nghĩ mình cứ thoải mái trả lời, dù sao bản thân đã đồng ý trả lời người ta rồi.
Nhưng cô không ngờ, Quý Vân đưa ra một tin tức chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Trong thâm tâm cô vẫn có chút hoài nghi, nhưng lại nhớ tới vừa rồi Quý Vân đột nhiên ngất xỉu giống như cảm nắng, kèm theo thái độ nói chuyện vừa rồi chân thành đến mức không thể chân thành hơn, khiến Thu Mộ càng nghiêng về phía tin tưởng hơn.
“Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?” Giọng nói Thu Mộ nhỏ đi mấy phần.
Quý Vân nghe được câu này, trong lòng nhịn không được muốn cười.
Ông mày mới trải qua tình huống giữa sống và chết, mà không đủ sức lừa được một cô gái xinh đẹp 16, 17 tuổi sao?
Mặc kệ cô gái đó chói mắt, hay nữ thần ánh trăng thế nào, chẳng phải chỉ là một cô bé thôi sao?
Trực tiếp tấn công vào tâm lý của đối phương.
Thu Mộ nghĩ rằng, mình đến nghe câu trả lời thuyết phục của cô ấy. Thực tế, loại chuyện không trả lời ngày lúc đó có quá nhiều nguyên nhân, sau đó cô gái tỉnh táo lại bỗng đặt câu hỏi, mình phải đối mặt với giáo viên, bố mẹ, bạn bè thế nào? Nên tất nhiên câu trả lời là không đồng ý rồi.
Quý Vân hiểu rất rõ, loại hành động chờ người ta trả lời thế nào quá ngu xuẩn.
Mình nắm quyền chủ động mới là sáng suốt.
“Mình cũng hi vọng bác sĩ đang đùa…Lần này tới gặp cậu, thật ra không phải muốn nghe câu trả lời chắc chắn từ cậu. Mình cảm thấy, một số việc không nhất thiết phải biết rõ đáp án, cứ để trong suy nghĩ mỗi người hình ảnh đẹp đẽ chẳng phải ý nghĩa hơn sao?” Quý Vân mở miệng nói.
Quý Vân nói xong câu này, lập tức hất cái cằm cao hơn một chút, tỏa ra khí chất kim hương vương tử đến mức tận cùng.
Đương nhiên, thời điểm này, trong lòng Quý Vân không ngừng xuất hiện hình ảnh, tay phất lên, miệng hét to hai chữ ‘thoải mái’.
Ừ, tôi thừa nhận cậu rất ưu tú, cũng rất khó theo đuổi, là ánh trăng trong mộng của nam sinh toàn trường, là đóa hoa sen ngàn năm khiến người khác tự động cách xa nghìn dặm vạn dặm.
Nhưng, khi cậu đối mặt với câu nói của tôi năm 16 tuổi, thì cậu phải ứng đối thế nào đây?
Quả nhiên, Thu Mộ nhận phải sự rung động cực kỳ lớn, đôi môi đỏ thắm thơm tho xinh đẹp mấp máy.
Chủ yếu là, câu nói này, cùng với một câu nói trong sách mà mình rất tâm đắc kia không ngờ hoàn hảo khớp từng chữ một. Cô cũng thích loại cảm giác này.
Chắc không phải giả đấy chứ.
“Vậy…Vậy tiếp theo cậu định làm gì, mình…Mình có thể giúp gì được cậu sao? Thu Mộ triệt đế hóa thành con nai con ngơ ngác.
Quý Vân nhìn thấy bộ dạng này của cô, thì con quỷ nhỏ trong lòng đưa hai tay trước ngực thành hình chéo.
Dù thông minh thế nào, tâm trí thành thục ra sao, chung quy vẫn là thiếu nữ. Nội tâm rất dễ bị những tác phẩm văn học trên mạng hay phim ảnh tác động ảnh hưởng.
“Mình không phải một người mặc kệ cho số phận, cho nên mình sẽ làm theo đề nghị của bác sĩ, tích cực điều trị. Ngày mai mình sẽ rời khỏi trường học, nên thật ra có một điều khác muốn nói với cậu.” Theo bản năng, Quý Vân sờ vào túi của mình, lấy một que diêm đầy bi thương, đốt lên ngọn lửa nicotin đau khổ.
“Mình…Mình…Quý Vân, xin lỗi cậu, mình không biết thân thể cậu gặp phải chuyện gì, thật ra…” Thu Mộ bày ra dáng vẻ đủ luống cuống. Hiện tại, cô rất xấu hồ vì hành động nhỏ nhằm trì hoãn ba ngày kia.
“Đừng, đừng, mình không muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu khi mình nói ra tình trạng thân thể mình. Cậu làm vậy mình sẽ càng khổ tâm hơn. Cậu đáng có được cuộc sống tốt hơn, còn mình nguyện ý trở thành một chú ngựa lãng khách lướt qua cuộc sống ấy.” Quý Vân tiếp tục kê thêm một liều thuốc nữa.
Vó ngữa lãng khách qua đường…
Thu Mộ nghe được câu này, tâm tình triệt để không ngăn được nữa.
Từng hạt nước nhỏ như sương sớm xuất hiện trên bờ mi, Thu Mộ nhìn Quý Vân, dần dần không nói nên lời.
Quý Vân nhìn được thời cơ chín muồi, lập tức đưa gò má mình tới chỗ tia nắng đang chiếu vào, mở miệng nói: “Mình có thể ôm cậu một cái sao, coi như lời động viên giữa hai người bạn.”
Thu Mộ nghe được câu này lại lần nữa do dự.
Nơi này đang có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm.
Nhưng, nếu bây giờ từ chối một chàng trai trong tình hình này, nếu chẳng may câu ấy không thể thắng được bệnh nan y, thì mình sẽ hối hận cả đời.
Thật ra, Quý Vân đâu thèm quan tâm câu trả lời của Thu Mộ, mà hắn từ từ giang hai cách tay ra, dùng một loạt hành động lịch sự áp sát Thu Mộ…
Thu Mộ chẳng suy nghĩ được gì, mặc kệ cho đối phương ôm lấy mình.
Mãi cho đến khi, trên gương mặt bỗng có thứ gì đó ươn ướt lành lạnh, thì Thu Mộ mới nhận ra có người đang hôn mình.
Trong chớp mắt, khuôn mặt Thu Mộ đỏ bừng, làn da trắng nõn chuyển qua màu đỏ kết hợp với ánh nắng chiều, đơn giản là đẹp đến mức người ta say mê.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, mình không kìm lòng được, thật xin lỗi…” Sau khi Quý Vân đạt được mục đích, thì điên cuống xin lỗi.
Chủ động cướp đi quyền tự chủ, rồi chủ động ra chiêu không theo bài.
Ngay cả Thu Mộ cũng không biết nói gì cho phải, cũng may Quý Vân quay lưng về phía tòa nhà dạy học, nên đám người ở đó nhìn không rõ lắm. Nhưng cái hành vi và động tác mập mờ này….
“Không…”
“Hú…”
“Không thể nào…”
“Thu Mộ của tao…”
Từ tòa nhà dạy học, đến sân vận động, chỗ nào cũng xuất hiện cảnh quỷ khóc sói gào.
Đương nhiên, âm thanh ồn vào nhất vẫn là tòa nhà dạy học.
Trong nhất thời, hormone thanh xuân dưới tiết trời mùa hạ được đốt lên cực điểm.
Cuối cùng, nó còn khiến lãnh đạo của trường chú ý.
Không đợi Quý Vân xin lỗi, rút khỏi hiện trường, mà một vị trung niên bụng phệ, quần tây tức giận hùng hổ đi tới nơi này.
“Phó hiệu trưởng Vương…” Thu Mộ nhận ra vị giáo viên này.
Quý Vân vẫn đứng đó, mặt mũi chỉ toàn nụ cười xấu xa.
Hạnh động đầu tiên sau khi trùng sinh, thành công mỹ mãn.
“Cậu học lớp nào, tên là gì?” Phó hiệu trưởng Vương nhìn chằm chằm Quý Vân, đưa ra câu hỏi.
“Quý Vân, học sinh lớp 8.” Quý Vân lớn tiếng trả lời.
Khí thế này, chẳng giống một học sinh đang tiếp thu phê bình, mà càng giống mới một người đứng trước toàn trường tuyên thệ chủ quyền.
Câu trả lời này, lại khiến bầu không khí đốt nóng trở lại.
Hôm nay, sợ rằng không một ai trong trường không biết đến cái tên Quý Vân.
Quý Vân ngẩng đầu lên, thái độ lợn chết không sợ nước sôi, cứ thế đợi chờ phê bình từ lãnh đạo trường.
Ánh nắng hình như đã giảm bớt đi cái gay gắt của trước đó, còn tai Quý Vân đang không ngừng chịu đựng chỉ tríc đầy tức giận của hiệu trưởng, nhưng chẳng biết tại sao hắn chẳng nghe ra nội dung là gì.
Trên bầu trời, chẳng biết vì lý do gì mặt trời thiếu đi một phần. Tại sân trường, giữa mùa hè nóng bức lộ ra tính huống quỳ dị vô cùng.
Quý Vân nhìn qua nhìn lại, bỗng chốc thân thể choáng váng.
Ngay từ đầu, tình huống giống như cảm năng, sau đó ý thức bị một loại năng lực nào đó bóc ra khỏi thân thể này…
Chuyện gì vậy???
Mình đang bay lên trời sao?
Chẳng lẽ đây là thẻ trải nghiệm trùng sinh???
Mới qua được mấy phút mà?
Sau này muốn trải nghiệm phải mất phí hay thế nào đây?