Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Quý Vân đồng tình với hoàn cảnh của Giang Hoa.
Cậu ấy tự lực cánh sinh là không sai, nhưng có những lúc làm việc không quan tâm với điểm giới hạn.
Cũng giống như việc thời điểm tốt nghiệp cấp ba, bởi vì trong trường có người lén bán thuốc, mà cậu ta tập hợp một đám người đánh người đó gần chết.
Mà hết lần này đến lần khác, đám người tham gia đó có mình và Ngô Khải.
Lúc đó hắn tưởng rằng, mình hỗ trợ thằng bạn không cho nó bị đánh hội đồng, kết quả không ngờ đối phương chỉ là mấy thằng bé cấp hai.
Quý Vân và Ngô Khải cảm thấy việc này không ổn. Sau khi hai người nhìn thấy bên kia mặc quần áo đồng phục học sinh cấp hai, với lại chẳng có mấy người, thì trực tiếp rời đi.
Bất ngờ là, Giang Hoa cùng với vài người khác ra tay rất nặng.
Chuyện gây ra hậu quả to lớn, dẫn đến việc toàn bộ người tham gia bị xử phạt nghiêm trọng.
Quý Vân và Ngô Khải cũng dính vào không thoát ra được.
Tuy mình và Ngô Khải học hành chẳng đâu với đâu, nhưng kiên trì học hết cấp ba sau đó thi vào một trường đại học hạng 3 vẫn có thể, chứ không phải làm việc trong nhà máy điện tử từ sớm.
Vì chuyện này, Ngô Khải và Quý Vân đã đến tìm lãnh đạo nói chuyện, bởi vì hai người đâu đánh người.
Làm sao gộp sự việc lên đầu hai người, biến hai người trở thành ác nhân điển hình trong các trường ở Lam Thành?
Nhưng Quý Vân và Ngô Khải có giải thích thế nào đều không được.
Trong cơn tức giận, hai người trực tiếp thôi học, cũng bỏ qua không thi đại học nữa.
Một thời gian rất lâu sau đó, khi Quý Vân và Ngô Khải nói về chuyện này đều hối hận.
Nhận một biên bản xử lý, cũng không ảnh hưởng đến việc thi đại học, tại sao cái tôi cao quá mà nghỉ học giữa chừng.
Nếu lựa chọn lại, hai người sẽ thi đại học, biết đâu thi vào một trường tốt hơn, kiếm cái bằng đại học ra ngoài vẫn xin việc tốt hơn chứ.
Còn Giang Hoa vốn dĩ chẳng muốn học hành hì.
Cậu ta bước vào xã hội, tiếp tục công việc làm ăn nhỏ lẻ của mình.
Ngược lại, cậu ta cực kỳ nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, nên tìm ra được cách thức kiếm tiền rất tốt.
Tự mình mở một cửa hàng, trở thành ông chủ.
Chình Giang Hoa là người giới thiệu hắn đến nhà hàng cao cấp làm phục vụ.
Ra xã hội, một phần vì Giang Hoa áy náy, lại thêm bọn họ chơi với nhau khá hợp, nên hoặc nhiều hoặc ít giúp Quý Vân và Ngô Khải một chút, nếu có công việc lương cao sẽ giới thiệu cho.
Vì vậy, Giang Hoa nói làm việc trong nhà hàng cao cấp kia, một ngày được trả tới mấy trăm, nên hai người chẳng thèm nghĩ nhiều đã đồng ý.
Ngô Khải làm việc trong nhà bếp.
Dáng người Quý Vân khá được, nên mặc quần áo đồng phục trở thành nhân viên phục vụ.
Nào ngờ, đây là cái bẫy do La Diệu bày ra.
Thời điểm đi học, Giang Hoa lừa mình một lần, sau đó giả mù sa mưa làm nhiều việc đền bù, nhưng thằng này làm việc không quan tâm đến bất cứ điều gì, không thể tin được.
Ngô Khải nói, mình chưa từng nói với ai chuyện làm thêm này, nên người nói cho La Diệu biết nhất định là Giang Hoa.
Một con đường chẳng biết tốt xấu, cứ đi thẳng.
Lừa bạn bè chẳng chút nể nang gì?
Quý Vân híp mắt, nhìn Giang Hoa tỏ vẻ đau bụng, trong lòng đã thấy nghi nghi.
“Mịa, thuốc lá này cứ cảm thấy sai sai.” Bỗng nhiên, tên thiếu niên tóc nâu gọi là anh Hâm kia nói.
“Vị không đúng?” Quý Vân bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn tên tóc nâu mặt mũi đang nhăn nhó.
Thằng này học lớp 12, có tiếng rất xấu trong trường.
Mấy thằng trốn ở nơi này hút thuốc, vốn là nơi tụ tập của đám học sinh chẳng ra gì trong trường.
“Không phải thuốc giả chứ?” Một thằng học sinh đầu trọc nói.
“A Phi, chính là thuốc giả, thảo nào hút vào thấy mùi mốc mốc.” Anh Hâm bỗng ném điếu thuốc xuống đất, sau đó đi tới túm cổ áo Quý Vân.
“Vừa rồi anh cũng nghe rồi đấy, tôi ở đây trông hộ cậu ta một chút, chờ Giang Hoa trở về, anh đi mà hỏi.” Quý Vân dùng tay đẩy hành vi thô lỗ của đối phương ra.
“Sao? Mày với nó cùng một bọn, tìm mày với tìm nó khác mẹ gì nhau?” Anh Hâm tiến lên lần nữa, hung hăng nhìn chằm chằm Quý Vân.
Mấy thằng đệ bên cạnh anh Hâm cũng nhỏ thuốc ra, rồi vây quanh Quý Vân lại.
Nếu đổi lại trước kia, Quý Vân khẳng định sẽ nói lý với đối phương, sau đó vì nghĩa khí mà tỏ ra anh hùng chống đỡ dùm Giang Hoa.
Nhưng bây giờ hắn đã biết Giang Hoa là loại người gì, Quý Vân coi như đã hiểu vừa rồi mình có cảm giác không bình thường là thế nào.
Giang Hoa đau bụng, mà đau vừa đúng lúc.
“Như vậy đi, nếu muốn biết thuốc thật hay giả, chút nữa tôi giúp cách anh đánh Giang Hoa một trận?” Quý Vân nói.
“Mày ít nói thôi, người chúng tao tìm bây giờ là mày. Mày là Quý Vân đúng không?” Anh Hâm dùng ngón tay chỏ định chỉ chỉ vào mặt Quý Vân.
Quý Vân nhìn ngón tay này, có thể nhìn ra sự bẩn thỉu trong móng tay.
Chơi bố mày đúng không?
Tưởng bố mày không nhìn ra mánh khóe của chúng mày sao?
Thông đồng với mấy thằng vớ vẩn trong trường, ở chỗ này ôm cây đợi đỏ.
Rõ ràng đang chờ mình chui vào?
Ở nơi này bị đánh, cho dù la hét thảm thiết thế nào cũng không ai nghe được.
Trước đó, Quý Vân còn chưa xác định 100%, muốn mình xấu mặt là Giang Hoa và La Diệu thông đồng. Nhưng bây giờ, hắn gặp phải tình huống này, Quý Vân đã hiểu Giang Hoa và La Diệu sớm có quan hệ không bình thường ngay thời kỳ còn trong nhà trường.
La Diệu có tiền.
Mà Giang Hoa chính là loại người chỉ cần tiền có thể làm mọi thứ.
“La Diệu cho bọn mày bao nhiêu tiền? Một gói thuốc sao?” Quý Vân mỉm cười hỏi.
Có thù tất báo.
Mình mới format máy ảnh yêu dấu của nó, vậy mà quay đi nó đã tính kế mình rồi.
Ván này thật không tệ.